Editor: demcodon

Đối mặt với Sở Đường, gương mặt điển trai của Từ Vân Viễn hơi nứt ra, trong mắt hiện lên một tia áy náy. Đường Ngọc đứng bên cạnh túm áo y. Từ Vân Viễn nhìn cô một cái, sau đó cúi đầu cười khổ nói: “Người tôi có lỗi nhất thực ra là chị em hai người.”

“Chuyện xảy ra hôm nay là lỗi của tôi. Sở Đường, muốn đánh hay mắng đều tùy cậu. Chỉ cần cậu vui vẻ là được.” Từ Vân Viễn lại nói.

Sở Đường liếc nhìn y, tiếp theo đặt ánh mắt lên người Đường Ngọc.

Dù sao nếu là trước đây, Từ Vân Viễn quan tâm thể diện nhất. Mặc dù mềm lòng cũng không phải dễ dàng cúi đầu xin lỗi như vậy. Nhưng bây giờ, Đường Ngọc này vẫn chưa lên tiếng, y đã lập tức nghe lời. Thật đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.

“Tôi không quan tâm chuyện của cậu và chú Từ. Nhưng mấy năm nay chú Từ đã thay đổi rất nhiều. Lúc không có cậu, ông cũng thường nhắc đến cậu. Nếu tôi là cậu, trút giận thì thôi, đừng quá đáng. Dù sao ông cũng là người nuôi nấng cậu, không phải sao?” Sở Đường lại nói.

Từ Vân Viễn khẽ hừ một tiếng, nhưng vẫn gật đầu.

“Thực ra thì...” Đường Ngọc đứng bên cạnh thật cẩn thận nói: “Ông nội của tôi cũng không có yêu cầu Vân Viễn ở rể. Dù sao nhà họ Đường chỉ có một mình tôi. Mặc dù cũng không thay đổi được sự thật ở rể này, chỉ là ông hy vọng tương lai sinh ra bé trai, con trai trưởng phải để họ Đường. Như vậy sau này xử lý công ty Đường thị cũng có thể danh chính ngôn thuận hơn. Đương nhiên, ông cụ cũng nói, nếu chú Từ không đồng ý cũng không sao. Cho dù đứa trẻ họ Từ cũng giống nhau...”

Hơn nữa, cơ thể của cô còn yếu, không biết sau này có sống được lâu hay không. Nếu không thể, đến lúc đó phải nhận con nuôi. Cho nên mọi kế hoạch đều đã chuẩn bị sẵn cho trường hợp xấu nhất. Mà những lời Từ Vân Viễn vừa nói, đó chỉ là cố ý muốn chọc giận ba của y mà thôi.

Đường Ngọc nói nói xong, Từ Vân Viễn quay đầu sang một bên: “Tiểu Ngọc nói cái gì chính là cái đó.”

Sở Từ và Sở Đường không khỏi nhướng mày. Sở Đường càng không thể tin được. Trước kia Từ Vân Viễn tuyệt đối sẽ không có khí chất như vậy, sức ảnh hưởng của Đường Ngọc này cũng quá lớn.

Nhưng có Đường Ngọc ở bên cạnh làm dịu lại, thái độ của Từ Vân Viễn quả thực đã tốt lên rất nhiều. Dường như là không muốn làm cho Đường Ngọc lo lắng. Trong lòng Sở Đường ít nhiều hơi khó chịu. Dù sao năm đó khi chị cậu giúp Từ Vân Viễn, cũng không thấy Từ Vân Viễn nghe lời như vậy. Đương nhiên, loại suy nghĩ này chỉ lướt qua trong chốc lát. Dù sao chị cậu hiện tại đã có được người tốt hơn.

Không bao lâu thì ba Từ lại, tránh cho ông lại bị tức đến ngất xỉu, Tần Trường Tố và hai cô bé trực tiếp lặp lại những gì Đường Ngọc nói. Ba Từ nghe vậy sắc mặt quả nhiên tốt hơn rất nhiều. Chẳng qua còn không khỏi thở dài mấy tiếng: “Là ông có lỗi với nó, nó oán hận ông cũng là lẽ dĩ nhiên... Thật là báo ứng mà...”“Ông Từ, cháu cảm thấy có cháu nội hay không cũng không quan trọng. Dù sao tương lai cháu cũng sẽ nuôi ông.” Hoắc Hạnh Quả nói với vẻ chân thành: “Cháu cũng không phải cháu ruột của ông nội cháu, còn là con gái. Nhưng ông nội vẫn thích cháu. Cô cháu nói, cho dù dòng họ và huyết thống không giống nhau, chỉ cần có tình cảm thì không có gì khác nhau cả. Gia đình bình thường, lại không phải hoàng đế hay quan to thời cổ đại, không nhất định phải có người truyền thừa vị trí.”

Ba Từ sửng sốt, không thể tin được Hoắc Hạnh Quả lại nói như vậy.

“Cháu không phải nghe lời cô cháu à? Cháu nói sau này muốn nuôi ông, sẽ không sợ cô cháu tức giận hả?” Ba Từ không khỏi ngạc nhiên.

“Cô không phải loại người như vậy, mỗi người đều có tình cảm riêng. Cô phân biệt được rõ ràng, cháu cũng phân biệt rõ ràng. Bình thường ông Từ trông rất dữ tợn, nhưng thực ra là người rất tốt. Ít nhất đối với cháu rất tốt. Sau này cháu hiếu thảo kính trọng với ông cũng là lẽ dĩ nhiên.” Hoắc Hạnh Quả lập tức gật đầu nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play