Editor: demcodon

Bà cụ bất lực, lưỡng lự một hồi lâu mới buồn bã nói: “Vậy... thì tách ra đi... Nhưng thằng hai và thằng út là người đề nghị việc này, nên ngôi nhà này không có phần của tụi mày. Tụi mày chọn ngày dọn ra ngoài ở đi. Hiện tại Đại Phú không có công việc, đúng lúc dư phòng trống có thể cho thuê. Anh em tụi mày thì khác, có công việc ổn định, nuôi gia đình sống tạm cũng không có vấn đề gì. Đương nhiên... nếu muốn tiếp tục ở lại cũng được, cứ thương lượng tiền thuê với thằng cả...”

“Số tiền trong tay tao vốn dĩ là tiền tiết kiệm mua quan tài. Tao phải giữ để dưỡng già, có thể lấy ra chia cũng chỉ có 1000 đồng. Thằng cả được 500, còn lại chia đều cho tụi mày, cũng đừng trách tao khắt khe với tụi mày. Đồ đạc trong nhà này tụi mày muốn mang đi thì cứ lấy. Dù sao thằng cả cũng không dùng đến...”

Bà cụ tiếp tục nói rất nhiều, nhưng nói tới nói lui cũng là chia cho Từ Phú Niên hơn phân nửa.

Mặc dù đã đoán trước được mẹ sẽ thiên vị như vậy. Nhưng sau khi nghe xong vẫn có một loại cảm giác thất vọng và oán hận.

Mẹ thiên vị anh cả đơn giản là cảm thấy trước kia để cho anh ta sửa tên đổi họ nhận người khác làm ba là uất ức, nên muốn bù đắp. Nhưng bà cũng không nghĩ đến người thực sự uất ức là ai? Mấy năm nay đi theo làm người hầu chăm sóc bà lại là ai?

Chỉ là mọi việc đã đến nước này, hai anh em chỉ có thể cắn răng nuốt xuống. Dù sao bây giờ chỉ là chia ít tài sản một chút. Nhưng nếu tiếp tục sống chung với anh cả, sau này biết đâu đều bị đánh về nguyên hình.

Đắc tội một Đại tướng Bạch còn chưa đủ, còn muốn trêu chọc chồng của Sở Từ. Đâu không phải rõ ràng là tự tìm cái chết sao? Bọn họ thực sự không hiểu anh cả rốt cuộc đang giãy giụa cái gì? Đại tướng Bạch đã đưa ra quyết định rồi, cho dù anh ta có đánh bại Sở Từ, đối với anh ta cũng chỉ là trút giận một hơi, mà không có bất cứ tác dụng gì.

Chỉ tiếc hai đứa em trai cũng không biết rằng Từ Phú Niên chỉ quan tâm đến trút giận một hơi này.

Ông làm người nhà họ Bạch nhiều năm như vậy, từ giàu sang phú quý biến thành suy tàn, trong lòng làm sao có thể cam tâm chứ?

Nếu người cướp vị trí của ông thực sự là con gái của Bạch Phụ Bình, ông có thể chịu đựng được. Nhưng đó lại là con gái ruột của ông, là người năm đó ông coi thường thậm chí vứt bỏ. Một đứa con hoang như vậy đều có thể sống tốt hơn ông, làm mặt ông biết để chỗ nào chứ?

Lúc này cả nhà họ Từ cẩn thận chia ta từng chút, chưa đến tối mọi chuyện đã giải quyết xong xuôi.

Từ Phú Niên cho rằng hai đứa em trai nhất định không muốn dọn ra ngoài sớm như vậy. Nhưng không ngờ sáng hôm sau gia đình hai đứa em trai đã sôi nổi dọn rồi. Thì ra hai gia đình đã lên kế hoạch sẵn trước khi ra riêng. Thậm chí đã nghĩ đến hậu quả khi ra riêng, nên cũng không phải không có chỗ để đi. Thậm chí chỗ ở mới đều tìm nơi xa xôi, sợ lại dính líu đến anh cả.

“Haizz... một gia đình tốt lại bởi vì con bé chết tiệt kia cứ như vậy mà phân tán...” Bà cụ thở dài. Từ Phú Niên cũng hơi mất mát: “Mẹ, lần này mẹ chịu thiệt lớn như vậy cũng không thể bỏ qua. Con dẫn mẹ đến bệnh viện khác làm xét nghiệm, chúng ta cầm giấy khám bệnh đi kiếm nó. Con không tin Sở Từ có thể nói đen thành trắng trước bằng chứng. Nó không phải là bác sĩ sao? Người dùng thuốc lung tung nhẹ nhất là thu hồi giấy chứng chỉ bác sĩ. Đại tướng Bạch vẫn luôn ghét cái ác như kẻ thù, nó còn muốn làm cháu gái nhà họ Bạch căn bản là ảo tưởng. Về phần Từ Vân Liệt... thằng nhóc kia đúng là một nhân vật, trước tiên giải quyết mối quan hệ giữa Sở Từ và Đại tướng Bạch. Sau đó chúng ta lại chậm rãi xử lý Từ Vân Liệt!”

Nghĩ đến cảnh mình bị Sở Từ tiêm thuốc, bà cụ không khỏi nghĩ mà sợ. Mặc dù gương mặt của Sở Từ rất xinh đẹp, nhưng không biết tại sao lại làm cho bà có cảm giác rùng mình. Nhưng mà, bà cũng không thể do dự. Nếu không uất ức này mình phải nhận vô ích.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play