Editor: demcodon

Dịch Tình đã gặp qua ba Từ. Trước đây ở thôn Thiên Trì, cô đã lấy lòng ba mẹ của Từ Vân Liệt rất hài lòng. Đặc biệt là mẹ kế của Từ Vân Liệt, vừa thấy co đã nắm tay cô khen ngợi rất nhiều. Ba Từ là người đàn ông trung niên tự nhiên sẽ không biểu hiện quá mức nóng bỏng. Nhưng trong ánh mắt cũng vô cùng thích cô.

Nhưng lúc này, cô nhìn thái độ của ba Từ mới phát hiện mình đã sai rồi! Trước đây ba Từ còn từng rất chán ghét Sở Từ. Nhưng hiện tại, dáng vẻ khách sáo không cần nói cũng biết. Sở Từ vừa vào nhà thì vẻ mặt của ông là vui mừng.

Tại sao lại như vậy? Cuộc hôn nhân của Sở Từ và Từ Vân Liệt, ông thực sự đồng ý sao?

“Đây là... đồng chí Dịch Tình à?” Sau mấy giây, ba Từ đột nhiên chú ý đến cô gái mà Sở Từ dẫn về. Ông không khỏi ngạc nhiên hỏi.

Sau đó, gương mặt già nua cũng hơi xấu hổ.

Dịch Tình này lớn hơn Sở Từ mấy tuổi. Lúc trước ông còn nghĩ tính cách của cô gái này dịu dàng ổn thỏa, gia cảnh lại tốt, rất xứng đôi với con trai của ông. Nhưng con trai lại không thích. Hơn nữa cô gái này còn là con gái của Sư đoàn trưởng Dịch. Sau khi trở về thủ đô cũng không xuất hiện nữa. Mặc dù em họ của Dịch Tình thỉnh thoảng xuất hiện. Nhưng ông đã dần quên mất cô gái Dịch Tình này.

Bây giờ đột nhiên nhìn thấy, ông quả nhiên sửng sốt. Đặc biệt người này còn do Sở Từ dẫn về, lại càng thêm kỳ quái.

“Chú Từ.” Dịch Tình vội vàng khách sáo gọi một tiếng, ngoan ngoãn giống một đứa trẻ.

Sở Từ liếc mắt nhìn cô rồi nói: “Bắt đầu từ hôm nay Dịch Tình sẽ ở đây. Chị họ, để cô ấy ở phòng bên cạnh phòng chị nha?”

“À, được.” Tần Trường Tố hơi sửng sốt, vội vàng nói.

Dịch Tình là cô tuyển dụng vào. Nhưng ngay từ đầu cô cũng không biết cô gái này là con gái của Sư đoàn trưởng Dịch nổi tiếng kia, càng là tình địch của Sở Từ. Sớm biết như vậy, cho dù cô gái này có bản lĩnh tài giỏi thì cô tuyệt đối đuổi người đi trước, cũng tránh cho cô ta vào nhà này ở.

“Cô ơi, cô ấy là ai vậy?” Hoắc Hạnh Quả ngẩng đầu, hơi tò mò.

“Cháu gọi chị Dịch là được.” Sở Từ nhếch khóe miệng nói.

Dịch Tình nheo mắt, trừng mắt nhìn Sở Từ một cái: “Cô nhất định phải chiếm lợi của tôi, phải thắng tôi khắp nơi hả?”

“Cô không thích à? Nói thẳng là được, Hạnh Quả, vậy cháu đổi giọng gọi cô ấy là dì đi.” Sở Từ không quan tâm lại nói.

Hoắc Hạnh Quả nghe vậy lập tức gọi một tiếng. Dịch Tình luôn cảm thấy một tiếng ‘dì’ này lập tức gọi mình thành bà già, còn không bằng ‘chị’ nghe thật sảng khoái. Nhưng cô thực sự không thích thân phận thấp hơn Sở Từ, khó nghe thì khó nghe vậy.

Dịch Tình nghĩ rằng sau khi trở về nhà, Sở Từ sẽ biểu hiện hơi khác đi. Nhưng hóa ra Sở Từ còn bận hơn ban ngày. Mặc dù là buổi tối, nhưng đèn ngoài sân còn sáng hơn trong nhà. Sở Từ cũng không ngại tốn điện. Mà ngoại trừ Sở Từ, ba cô gái đều thực hiện nhiệm vụ của mình.

Cô gái tên Tần Trường Tố đang đọc sách, cô tiến lại gần nhìn dường như có liên quan đến kế toán. Cô xem không hiểu mấy thứ tính toán này. Mà cô bé tên Sở Ninh đang ngồi thẳng lưng trước bàn đá, khắc củ cải từng nét một.

Kỳ quái nhất chính là Hoắc Hạnh Quả, cô không biệt được là cô bé đang chơi đùa hay là đánh quyền luyện võ thật, dáng vẻ đứng đắn. Sở Từ thì ở một bên, thỉnh thoảng chỉ điểm một chút. Thậm chí nghe kỹ vẫn có thể nghe ra cô bé đang lẩm bẩm tên dược liệu trong miệng.

Điên rồi, quả thực điên rồi, hơn nửa đêm còn không buồn ngủ à?!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play