Hai người mà thôn trưởng tìm vẫn có chút năng lực chịu đựng. Dù sao cuộc sống trong thôn cũng vất vả, bọn họ từ trước đến nay lại không thành thật. Ngày thường bị đánh bị mắng cũng là chuyện thường, nên lúc này cũng không thay đổi sắc mặt.

Đặc biệt là nhìn thấy dáng vẻ của bà cụ này vội vàng chạy đến bảo vệ, càng cảm thấy tiền của Sở Từ thật dễ kiếm. Hắn nói: “Ba, ba dứt khoát đánh chết con đi! Dù sao ba cũng chỉ có một đứa con trai là con, con chết cho ba yên tâm. Tương lai để cho con gái dưỡng lão đưa tang cho ba. Ba có hài lòng không?”

“Ba! Con và anh con đã mất rất nhiều công sức mới chạy ra khỏi thôn đi tìm ba. Nhiều năm qua, bọn con đã rất khó khăn. Nếu ba không cần bọn con, vậy bọn con thực sự không thể sống nổi nữa. Không bằng bây giờ đi xuống dưới gặp mẹ con cho xong.” Nha Nha cũng nói.

Dáng vẻ một khóc - hai quậy - ba thắt cổ này làm cho Từ Phú Niên thở hổn hển. Ông đã thật nhiều năm không nhìn thấy cảnh này.

Từ khi trở thành người nhà họ Bạch, kiểu người nhà quê hỗn láo này làm sao dám cãi nhau ồn ào trước mặt ông chứ? Nhưng vào lúc này, cặp anh em mà ông khinh thường lại chính là con ruột của ông.

Mặc dù Sở Tú Hòa không phải tiểu thư gia đình gia giáo như Bùi Phương, nhưng ít nhất cũng là thiếu nữ xinh đẹp ở gia đình bình thường. Sao có thể sinh ra hai đứa trẻ như vậy? Hơn nữa, nếu lúc trước đã mang thai nên chăm sóc bản thân thật tốt. Lúc trước thân thể của cô rắn chắc như vậy. Nếu không phải bản thân một lòng muốn chết, sao có thể bởi vì sinh con mà mất mạng chứ?

Trong lòng Từ Phú Niên hơi oán hận. Hiện tại bị Sở Đại Bàn chắn trước cửa nhà cũng không có cách nào, cũng cãi không lại hai đứa trẻ ngang ngược này, lại có mẹ già bảo vệ càng không thể đánh, còn có thể làm sao?

“Mẹ! Đừng bảo vệ nữa! Con không đánh còn không được sao?” Từ Phú Niên lắc tay, thở dài dữ dội.

Lúc này bà cụ mới buông người ra, tiếp theo vội vàng phủi bụi cho Sở Đại Bàn, vừa đau lòng nói: “Mẹ biết con trách bọn nó đi tìm con. Nhưng bọn nó đã nói rõ với mẹ, thật sự không sống nổi ở nông thôn mới có thể đi... Con cũng không thể trơ mắt nhìn con trai ruột của mình đi chết chứ? Về phần Đại tá Bạch... dù sao đã nhiều năm như vậy, ông ta cũng không có con trai con gái. Bây giờ có thêm đứa cháu trai, còn có thể không vui mừng sao?”

“Vui mừng? Mẹ, bây giờ con đã bị đuổi ra ngoài, từ nay về sau không liên quan gì đến nhà họ Bạch nữa!” Từ Phú Niên tức giận nói.

Bà cụ sửng sốt: “Vậy... vợ con thì sao? Cô ta cũng không ngăn cản hả? Ba vợ của con không phải còn chút thể diện trước mặt Đại tá Bạch sao?”

Sắc mặt Từ Phú Niên càng kém, không kìm được tức giận nói: “Phương Phương muốn ly hôn với con.”

“Ô hay! Con đĩ kia!” Bà cụ nghe vậy thì tức nổ đom đóm: “Cô ta còn muốn ly hôn? Cửa cũng không có! Cô ta đã sống với con hơn 20 năm, còn sinh con đẻ cái. Cô ta ly hôn còn không sợ mất mặt à? Loại phụ nữ này mẹ thấy nên tròng lồng heo để cho cô ta nếm thử mùi vị thế nào! Ngay cả người đàn ông của mình cũng không cần. Cô ta muốn lật trời rồi!”

Từ Phú Niên nhìn thấy mẹ già tức giận như vậy cũng hơi mỏi mệt. Bùi Phương cũng không phải là người phụ nữ ở thế kỷ cũ như mẹ. Hơn nữa rất có khí chất. Huống hồ bản thân cô có năng lực và gia cảnh, chia tay ông còn có thể sống tốt hơn. Cho nên chồng ‘trời’ là ông thực ra cũng không quan trọng.

Đây cũng là lý do nhiều năm như vậy, ông thật cẩn thận nuôi Bùi Phương.

“Mẹ đừng nói nữa, bây giờ con đã không còn gì. Từ hôm nay con sẽ ở nhà, mẹ chuẩn bị phòng cho con đi.” Từ Phú Niên kìm nén cơn giận nói.

Ông nói xong những lời này, người trong sân đều ngạc nhiên nhìn nhau.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play