Trong chuyện này, Bạch Phụ Bình không muốn nói nhảm. Sáng hôm sau, ông đã chuyển 2000 đồng vào tài khoản của thôn trưởng, làm thôn trưởng vui vẻ không khép miệng được.

Một nửa số tiền này là cho con trai con gái của Từ Phú Niên. Cho nên thôn trưởng cũng không chê rắc rối mà chuyển 1000 trong đó cho Sở Từ. Phần còn lại chia làm hai phần, 600 dùng để thuê hai người làm hàng giả, 400 còn lại đặt trong quỹ của thôn.

Một người 300 cũng là giá khá cao. Hơn nữa Sở Từ lại cho thêm thành 500, hoàn toàn đủ để cho hai người lên núi đao xuống biển lửa.

Bạch Phụ Bình bỏ mặc Sở Từ. Sau đó Nha Nha và ‘Sở Đại Bàn’ cầm tiền, không quá hai ngày đã lên xe lửa đến thủ đô. Sở Từ đích thân đến đón và dặn dò hai người một hồi.

Chuyện của Bạch Phụ Bình, Sở Từ cũng không gạt Sở Đường. Chẳng qua Sở Đường không có tình cảm với người ba này. Thậm chí còn rất hận ông, nên rất tán thành với cách làm của cô.

* * *

Dưới sự sắp xếp đặc biệt của Sở Từ, Nha Nha và Sở Đại Bàn trực tiếp đến doanh trại tìm Bạch Phụ Bình. Khi bị kiểm tra bên ngoài doanh trại thì càng tuyệt vời hơn.

“Đồng chí có thể giúp tôi tìm người được không? Ba của chúng tôi tên là Từ Phú Niên. Hai chị em chúng tôi đã hỏi thăm rất lâu mới biết được ông ấy đi cùng với một sĩ quan họ Bạch. Người sĩ quan đó khi còn trẻ đã đến thôn chúng tôi. Bây giờ có lẽ đã 7-80 tuổi rồi. Đồng chí quân nhân à, mấy người không phải phục vụ nhân dân à? Chúng tôi từ nhỏ đã sống một mình, nguyện vọng duy nhất chính là tìm được ba ruột của chúng tôi!” Nha Nha vừa khóc vừa nói.

Kỹ thuật biểu diễn của hai người mỗi người một vẻ, bọn họ đến cũng chỉ là cổng khu nhà ở. Cho nên vấn đề cũng không lớn, chỉ là ồn ào làm người đau đầu.

“Chúng tôi quỳ xuống cầu xin đồng chí. Đồng chí dẫn chúng tôi đi tìm sĩ quan họ Bạch đi! Ông nội hai của chúng tôi là cảnh vệ của người sĩ quan đó khi còn trẻ. Ngoài sĩ quan họ Bạch đó, không ai có thể đưa cả nhà ba tôi đến thủ đô được!” Cả người Sở Đại Bàn quỳ dưới đất, kéo thế nào cũng không đứng dậy.

Chuyện này có thể hơi bất lực.

Nhưng dù sao người nhà của quân nhân đều sống trong đó, ai đi ngang qua đều dừng lại nhìn. Khi nhìn thấy hai người trẻ tuổi này chỉ mới ngoài hai mươi, quần áo rách rưới trông thật đáng thương, không khỏi sinh ra cảm giác đồng tình.

“Một người đàn ông họ Bạch, 7-80 tuổi? Không phải đang nói về Đại tá Bạch chứ?” Một người phụ nữ thì thầm một câu.

“Sao có thể quấy rầy Đại tá Bạch chứ...” Người khác thở dài nói.

“Hay là thông báo cho Bùi Phương biết? Mặc kệ là tình huống như thế nào, dù sao cũng phải hỏi đúng không? Nghe giọng nói của bọn nó dường như là người bên ngoài đến, chạy đến thủ đô tìm đã rất khó khăn. Nếu như thất vọng mà về có vẻ quá vô nhân đạo....” Một người vợ quân nhân nói.

Nói xong, mấy người phụ nữ suy nghĩ và cảm thấy rất có lý, lập tức nhờ người đi tìm Bùi Phương.

Khi Bùi Phương nghe vậy lập tức hỏi: “Cô nói bọn họ đến từ thôn Thiên Trì hả?”

“Đúng vậy, nói rất rõ ràng, chính là cái thôn này. Cho nên tôi muốn nhờ cô hỏi Đại tá Bạch thử có nghe nói qua hoặc là biết ba của bọn họ ở đâu không không...”

Ánh mắt của Bùi Phương lóe sáng. Ba chồng của bà chỉ đưa gia đình chồng ở thôn Thiên Trì lên thủ đô. Nhưng hai đứa trẻ đó ở bên ngoài lại nói cả nhà ba mình đi theo sĩ quan họ Bạch...

“Đúng rồi, vừa rồi bọn họ có nói ba tên là Từ Phú Niên..” Có người khác nói.

Sau khi nghe lời này, Bùi Phương lập tức như bị sét đánh trúng, cương cứng ngay tại chỗ! Những người khác không biết Từ Phú Niên là ai, nhưng bà lại biết được. Nhưng bà không thể tin được chồng có con trai con gái ở bên ngoài. Không thể nào!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play