Có cái gọi là quẻ tượng của Sở Từ, Thẩm Dạng lập tức không có hứng thú ăn uống. Vào ban đêm đã sai Hùng Xuân đến.
Sở Từ thuê nhà rất nhiều phòng, mỗi người đều có người ở. Cho nên sau khi
suy xét một hồi, Sở Từ không chút do dự để Hùng Xuân ở chung phòng với
ba Từ.
Ai bảo Hùng Xuân từng làm chiến hữu với Từ Vân Liệt chứ?
Hơn nữa với tính tình của ba Từ, ngày thường luôn tỏ vẻ không hài lòng
khi nhìn thấy Thẩm Dạng và nàng rất thân thiết. Bây giờ nếu biết nàng
tìm Hùng Xuân đến bảo vệ mình, chỉ sợ ước gì có thể ném đôi mắt xuống
đất biểu hiện sự bất mãn của mình. Vì tránh cho ông nói ra nói vào sau
lưng, ngược lại còn không bằng đưa Hùng Xuân đến trước mặt ông, làm cho
bọn họ... trò chuyện vui vẻ.
Dù sao Hùng Xuân này cũng gọi nàng
mấy tiếng em gái. Sở Từ vẫn tương đối hiểu biết gã. Ngoại trừ Thẩm Dạng
và Từ Vân Liệt, tính tình hung dữ của gã người khác không trị được. Nếu
như ba Từ ở trước mặt gã nói xấu nàng hoặc là anh Từ, hừ hừ, chỉ sợ Hùng Xuân có thể lật tung nóc nhà.
Quả nhiên đêm đó, ba Từ đã lải nhải bày tỏ sự bất mãn với Sở Từ.
Thật ra so sánh với trước kia, bây giờ lời nói của ông xem như khách sáo.
Nhưng chính là nói nàng làm ra vẻ, cảm thấy một cô gái ngang ngược như
nàng căn bản không đáng mời người bảo vệ, cảm thấy nàng đây là cố ý ở
bên người đàn ông khác, không biết xấu hổ...
Ngay từ đầu, Hùng
Xuân nể mặt Từ Bình là ba của Từ Vân Liệt mà vui tươi hớn hở trả lời,
thuận miệng nói mấy câu hay cho Sở Từ. Nhưng phát hiện người này chết
cũng không hối cải, còn nói Sở Từ sớm ba chiều bốn, lập tức không nhịn
nổi.
Nực cười, gã và Từ Vân Liệt chính là chiến hữu từ một đội
ra, nói Sở Từ sớm ba chiều bốn. Vậy không phải tương đương nói gã thông
đồng với người phụ nữ của anh em sao? Một người đàn ông thẳng thắn như
gã sao có thể làm ra chuyện nhỏ như vậy. Hơn nữa, Sở Từ là một bé, gã
thật lòng xem nàng như em gái. Lời nói này của ba Từ hiển nhiên đang xúc phạm nhân phẩm của bọn họ!
Hùng Xuân lập tức nổi giận, vung bàn
tay to lên suýt nữa đập nát cái bàn trong phòng của ba Từ. Gã trừng đôi
mắt gấu, tức giận nói: “Chú Từ! Nếu chú không thích Sở Từ thì nhanh
chóng trả tiền rồi cút đi. Một người đàn ông trưởng thành lại lải nhải
sau lưng xem là thứ gì? Hùng Xuân tôi không thích nhìn nhất là đàn ông
bắt nạt phụ nữ, không có tiền đồ! Em ấy làm người như thế nào trong lòng tôi đều biết rõ, hai chúng tôi sạch sẽ và trắng như đậu hủ. Chú bớt nói lung tung đi. Nhưng Hùng Xuân tôi cứ nói chuyện như vậy, chú thấy nghe
được thì nghe, không nghe được thì bịt tai lại. Dù sao em tôi kêu tôi ở
phòng này, chú không thích thì dọn ra ngoài!”
Hùng Xuân nói xong
trực tiếp lên giường nằm, còn khách sáo chừa lại nửa giường. Nhưng dáng
vẻ tức giận quả thực làm người sống chớ đến gần.
Gã từ lâu đã
nghe nói rằng ba của Từ Vân Liệt rất ngu muội, thật đúng là nghe tên
không bằng gặp mặt. Người đã đến tuổi này còn sống giống như người đàn
bà đanh đá, thậm chí không có cửa miệng.
Hùng Xuân là khách quen
của Phúc Duyên Đài, nhận ra ba Từ. Ngày thường gặp mặt cũng sẽ lịch sự
chào hỏi hai câu, nhưng không tiếp xúc nhiều và không trò chuyện qua.
Cho nên không có khả năng không tức giận.
Nhưng bây giờ ba Từ
thật ra đã tốt hơn rất nhiều. Nếu Hùng Xuân nhìn thấy lúc ông ở thôn
Thiên Trì, chỉ sợ sẽ tức đến mức muốn đánh người.
Ba Từ khi còn
trẻ ngược lại cũng coi như có bản lĩnh, xem như tuấn tú lịch sự. Nếu
không cũng không sinh ra hai đứa con trai Từ Vân Liệt và Từ Vân Viễn
này. Chẳng qua sau đó buồn bực thất bại, suốt ngày lăn lộn ở bên Trương
Hồng Hoa, gần mực thì đen gần đèn thì sáng. Thời gian dài, bản tính đều
thay đổi, theo Trương Hồng Hoa nhà đông dài nhà tây ngắn, tật xấu nói ra nói vào cũng có từ đó.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT