Sở Nữu Nữu không có hộ khẩu là sự thật. Điều này mợ út cũng không thể
chối cãi, ả trừng mắt nhìn chằm chằm Sở Từ vừa ghen tị vừa tức giận.
Ả là người có công việc, muốn đến nhà máy của Sở Từ chủ yếu có hai lý do. Một là muốn cho Sở Nữu Nữu cút đi. Thứ hai là để xin việc. Nếu Tần
Trường Bình tuyển ả thì ả làm việc ở chỗ Sở Từ. Dù sao làm việc cho họ
hàng cũng tốt hơn. Hơn nữa biết đâu tương lai còn có thể kiếm được chút
lợi ích gì đó.
Nhưng lúc này hai mục tiêu của ả một cái cũng
không thực hiện được còn bị Sở Từ nhục nhã một trận. Nhưng ả lại không
dám trắng trợn táo bạo đối phó với Sở Từ. Bởi vì nhà họ Sở đã có vết xe
đổ.
Anh cả và chị dâu của mình, một người biến mất, một người
ngồi tù. Ả không tin nếu trong đây không có chút quan hệ với Sở Từ. Hơn
nữa, lúc trước người đàn ông đi lính bên cạnh Sở Từ cũng gây rắc rối cho nhà họ Sở rất nhiều. Bây giờ ba chồng đều yên phận không dám xằng bậy
chút nào. Nếu không thôn trưởng sẽ lập tức đến nhà gây rắc rối.
Nhắc đến thôn trưởng, trong lòng mợ út càng uất ức. Nhà chồng của ả đắc tội
rất nhiều người, trong đó có gia đình thôn trưởng. Nhưng tất cả là do
chị dâu cả ngoại tình với con rể của thôn trưởng. Cho nên bây giờ mặc dù ả dám đến gây rối, nhưng lại không dám ngang ngược vô lý. Nếu không sau đó sẽ lại mang đến tai họa cho gia đình.
Trước kia nhà họ Sở mặc dù không được coi là giàu có, nhưng ở trong thôn được coi như khá giả.
Dù sao thì nhiều nam, ruột đất trong nhà rất nhiều. Nhưng mấy năm gần
đây lại không được như ý, ba chồng bị kích thích nên sức khỏe không tốt
lắm, còn lại hai nhà đứa con trai cả ngày cũng không ngừng nghỉ. Bên
ngoài có thôn trưởng nhìn, còn có gia đình nhà họ Lưu trông cháu nội nhà họ Sở như hổ rình mồi. Lớn không đứng đắn, nhỏ không tiến tới, trên
không ngay thẳng thì dưới sẽ lộn xộn, gia đình tốt lăn lộn thành không
ra gì. Cho nên bây giờ mợ út cũng không còn tự tin như trước kia, không
dám tùy tiện gây rắc rối cho Sở Từ.
Cho nên hiện tại Sở Từ vừa
nói muốn dẫn Sở Nữu Nữu đi, mợ út chỉ có thể giương mắt nhìn, một câu
cũng nói không nên lời, lập tức hành quân lặng lẽ.
Về phần Trương Hồng Hoa kia, Sở Từ lại trực tiếp xem nhẹ làm cho bà càng thêm xấu hổ.
“Sở Từ, mày đây là có ý gì? Mày không nghe được lời tao đang nói sao?” Trương Hồng Hoa lên giọng nói.
Sở Từ nhíu mày: “Bà là ai?”
“Tao là mẹ của Từ Vân Liệt, vợ của Từ Bình! Mày trói chồng tao ở Phúc Duyên
Đài của mày làm việc, tiền lương cũng không trả, mày dám không thừa
nhận?” Trương Hồng Hoa nổi giận.
Sở Từ vừa nghe lập tức bừng tỉnh nói: “À, thì ra là thím à, thím Hồng Hoa, đã lâu không gặp. Thím mập ra không ít nha, nhìn dáng vẻ con trai thím mỗi cuối tuần đi Phúc Duyên
Đài lấy đồ ăn về có không ít đều vào bụng thím nhỉ? Thật tội nghiệp cho
chú Từ, cực khổ kiếm tiền còn không có tiêu xài nhanh như mẹ con hai
người.”
Trương Hồng Hoa thật là hơi mập, nhưng cũng không kỳ
quái. Mỗi lẫn Từ Vân Đống đi Phúc Duyên Đài ăn nhiều mà mang về cũng
nhiều, hoàn toàn không suy xét ông ba của nó làm trâu làm ngựa cho nàng ở nơi đó.
Hiện tại ba Từ thiếu nàng rất nhiều ngày công. Cho dù
làm thêm một năm cũng chưa trả hết, món ăn của Phúc Duyên Đài cũng không phải quá đắt, có thể thấy được nó rốt cuộc tiêu xài bao nhiêu.
“Mày bớt nói bậy đi, mày căn bản không trả tiền công cho ông ấy!” Trương
Hồng Hoa vội vàng nói, nói xong đặt mông ngồi dưới đất, vỗ đùi bắt đầu
khóc lóc nói: “Trời ơi! Chỉ biết bắt nạt người thành thật như chúng tôi, chân cẳng chồng tôi vốn dĩ đã không tốt, còn chạy thật xa đến huyện làm việc. Vốn dĩ cho rằng có thể nuôi sống hai mẹ con chúng tôi, ai biết Sở Từ ngay cả 1 xu cũng không trả, còn cả ngày sai bảo ông ấy. Mẹ con
chúng tôi ngay cả cơ hội gặp ông ấy cũng không có, ngoài ruộng thì không có người trồng trọt, là muốn bỏ đói chúng tôi mà!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT