Lúc này Lữ Lương Tây ước gì có thể đánh chết người phụ nữ này. Dù sao
ông ta xưa nay vẫn luôn chú ý giữ gìn sức khỏe. Lục bán tiên đi theo bên cạnh cũng khuyên ông ta bình thường nên chú ý tiết chế. Dù sao ông ta
đã lớn tuổi, một khi phóng túng, tổn thất không chỉ dừng lại ở tinh dịch và máu, mà là tuổi thọ!
Nhưng lúc này đây, ông ta lại phá lệ làm xằng bậy. Hiện tại chỉ cảm thấy cơ thể như bị moi rỗng, cũng hơi chậm
chạp. Nếu không phải tay chân nhũn ra, vô luận như thế nào ông ta cũng
sẽ không làm cho Hàn thị tốt hơn.
Hàn thị vừa nghe lời này của Lữ Lương Tây hơi khó hiểu. Nhưng tiếp theo lại cảm thấy ông ta đây là muốn trở mặt không nhận người quen, cẩn thận nghĩ lại: hiện tại ba đứa con
đều có mặt, một thương nhân thành công như ông ta cần chút thể diện cũng là điều dĩ nhiên. Bởi vậy sau khi mặt già đỏ bừng hiện lên một tia thất vọng, rất nhanh đã tỉnh táo lại. Bà được Võ Thuận đỡ đứng dậy: “Thuận
à, con đừng quan tâm mẹ, đưa ba con trở về đi.”
Võ Thuận hơi sửng sốt, thân thể cứng đờ.
Mặc dù Lữ Lương Tây biết rõ Võ Thuận thay tên đổi họ là chuyện sớm muộn.
Nhưng lúc này Hàn thị bỗng nhiên nói một câu này lại làm ông ta cảm thấy khó chịu. Giống như Hàn thị đã thật sự trở thành một nửa kia của ông
ta, nghe có vẻ kỳ lạ.
Nhưng mà bây giờ ông ta cũng không còn tinh thần và sức lực so đo với Hàn thị. Dù sao ông ta cũng là đàn ông. Cho
dù mình không bằng lòng cũng không được lộ ra vẻ chết đi sống lại. Nếu
không người khác còn tưởng rằng mình bị Hàn thị chơi.
Bởi vậy, Lữ Lương Tây làm gương mặt già lạnh lùng. Sau khi đám người bên ngoài giản tán, tùy ý Võ Thuận đỡ rời đi. Chân hơi run lên trông hơi đáng thương,
dường như trong chớp mắt già đi mười tuổi.
* * *
Chuyện tốt
không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm. Hơn nữa Sở Từ vẫn luôn
cho người nhìn chằm chằm Lữ Lương Tây. Cho nên đêm đó Sở Từ đã nghe được chuyện này.
Không thể không nói, cho dù Sở Từ đã chuẩn bị sẵn cũng phải ngạc nhiên.
Chính nàng là người khuyến khích bên tai hai vợ chồng Võ đại. Nhưng lúc đó
cũng chỉ cho rằng hai vợ chồng này sẽ tung tin đồn ra bên ngoài, hoặc là xúi giục Hàn thị ly hôn tái giá. Nhưng nàng lại không nghĩ rằng vợ
chồng bọn họ lại tàn nhẫn như vậy, trực tiếp ra tay làm cho Lữ Lương Tây và Hàn thị ăn nằm với nhau.
Hàn thị chính là một con chó theo
đuổi không bỏ, lại có hai vợ chồng kia ở bên cạnh nói ra nói vào. Chỉ sợ bà càng có dục vọng chiếm hữu với Lữ Lương Tây.
Tội nghiệp cho ba Võ, đến tuổi này còn bị cắm sừng.
Lúc Sở Từ thở dài, tiểu hòa thường Ngộ Trần cũng sắp khóc. Bình thường lúc
này cậu đã sớm bắt đầu khuyên nhủ Sở Từ. Nhưng bây giờ, dưới linh thụ,
hai con ngỗng trắng đang chậm rãi đi lại, thỉnh thoảng còn bay phành
phạch lên hù dọa cậu hai lần, làm cho da đầu cậu tê dại, Phật Tổ đều sắp bị cậu kêu đến phiền.
Con vật giống như chủ nhân, Sở Từ nuôi hai con ngỗng trắng này rõ ràng chính xác đều là vô lại. Cậu rõ ràng cực
khổ đào hồ nước nhỏ cho chúng nó. Nhưng hai nhóc này chỉ thỉnh thoảng
xuống nước chơi đùa, hầu hết thời gian vẫn sẽ lắc lư ở trước mặt cậu,
thấy Sở Từ chưa từng nói chuyện qua. Nhưng một khi thoáng nhìn thấy cậu
thì lại một vòng đuổi theo điên cuồng.
Tuy nói cậu chỉ là hư thể, căn bản không có khả năng bị tổn thương. Nhưng động vật và người thì
khác nhau. Nếu thật sự bị hai con ngỗng trắng đuổi theo, hơn nữa xuyên
tới xuyên lui ở trong thân thể của cậu thì thân thể của cậu cũng sẽ chịu chút ảnh hưởng, sẽ không đau không chết. Nhưng sẽ hơi khó chịu.
Chỉ là bản thân tiểu hòa thượng đã quên rằng, bất luận là cỏ xanh rau dại
được giục sinh bằng nước ép từ lá thần trong không gian này, hay là kinh văn cậu đọc trong miệng đều có thể mang lại lợi ích to lớn cho hai con
ngỗng trắng này. Chúng nó cũng không ngu ngốc, tự nhiên sẽ tuyệt đối
nghe theo mệnh lệnh của chủ nhân Sở Từ này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT