Trong lòng Hàn thị cũng sẽ không cảm thấy là Lữ Lương Tây mặt dày muốn
cưới Sở Từ. Cho dù người bên ngoài đều truyền như vậy thì bà vẫn không
tin.
Lữ Lương Tây là ai? Nhớ năm đó lúc bà và Lữ Lương Tây đi
theo người ba đã qua đời học y nên đã rất hiểu biết về người đàn ông
này. Ông ta căn bản là không thích sắc đẹp của phụ nữ, mà chỉ cảm thấy
hứng thú với tiền!
Một người như vậy sao có thể chủ động muốn
cưới Sở Từ được? Mặc dù Sở Từ có quán ăn và nhà máy dược phẩm. Nhưng Lữ
Lương Tây này chính là thương nhân bên Cảng Thành. Mặc dù bây giờ đã hơn 50 tuổi, nhưng hoàn toàn còn có năng lực cưới một người vợ kế có gia
cảnh cao hơn Sở Từ. Làm sao có thể nhìn trúng chút sự nghiệp nhỏ của Sở
Từ chứ?
Cho nên suy đi nghĩ lại, nhất định vẫn là Sở Từ không có ý tốt âm thầm quyến rũ!
Bà cũng cố gắng chịu đựng hai ngày, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được.
Bà biết Sở Từ không phải là người tốt lành gì. Một khi lấy Lữ Lương Tây, tương lai có thể ỷ vào thân phận vợ nhỏ này mà ra oai với con trai của
bà. Tương lai con trai cũng đừng nghĩ lấy được tài sản của nhà họ Lữ,
nhất định sẽ bị Sở Từ nuốt hết.
Bà sở dĩ có thể nhẫn tâm bán con
trai hoàn toàn là vì Lữ Lương Tây không vợ không con. Nếu mất đi lợi thế này thì mọi chuyện sẽ phải quên đi. Thậm chí cho dù muốn bán con trai
như cũ cũng không thể chỉ cần 10.000 đồng tiền sửa miệng.
Tài ăn
nói của Hàn thị rất tốt, tiếp theo lại mắng thêm 10 phút. Những câu mắng chửi thô tục ngay cả đàn ông ở đây cũng nghe không nổi.
Về phần con trai cả và con dâu của Hàn thị lại thành thật đứng yên. Nhưng cũng chỉ là bề ngoài mà thôi.
“Sở Từ, tôi thấy vẫn là đưa đến đồn công an đi...” Ba Từ đứng bên cạnh nói.
“Vậy thì quá phiền phức, chút việc nhỏ này cũng không đến mức làm cho công
an vất vả.” Sở Từ phản bác với vẻ mặt nghiêm túc, nhìn chằm chằm Hàn thị còn đang mắng người. Nàng đột nhiên duỗi tay đè đầu bà xuống nhét vào
thùng sơn.
Ngay lập tức làm cho mấy người xung quanh sợ hãi.
Hàn thị giãy giụa, nhưng cũng chỉ 2 giây người đã lộ ra khỏi thùng sơn.
Nhưng lúc này đầu đã nhuộm đầy màu sơn đỏ, vội vàng ho khan mấy tiếng.
Mặc dù sơn đỏ vào miệng, nhưng cũng may không nuốt xuống.
Hai vợ chồng Võ đại vội vàng co rút lại phía sau, sợ ngay sau đó đến lượt bọn họ.
Tóc của Hàn thị đều dính sơn đỏ sền sệt, không khó để tưởng tượng chờ lớp sơn đỏ này khô hẳn sẽ như thế nào.
“Phụt phụt! Sở Từ, mày điên rồi hả?” Hàn thị vội vàng phun ra sơn trong miệng mấy lần, không ngừng dùng ống tay áo lau sơn. Cũng may là vừa dính lên
nên rất dễ dàng lau đi. Nhưng trên mặt vẫn còn lưu lại vết màu đỏ rất
nghiêm trọng.
Sở Từ thấy bà còn không biết sợ hãi cười khẽ, trực tiếp đổ cả thùng sơn lên đầu bà.
Thùng sơn đều ụp trên đầu bà, cả người Hàn thị đều rối tung lên. Khi bà vừa
mới phản ứng lại thì không biết Sở Từ lấy dây thừng từ đâu tới trực tiếp trói bà lại ném ra sân sau.
Hai vợ chồng Võ đại vừa thấy tròng mắt trừng như muốn rớt ra.
“Hai người sợ cái gì, sơn đỏ cũng dùng hết rồi.” Sở Từ trợn mắt khinh bỉ liếc mắt nhìn hai người một cái.
Nhớ trước đây Hàn thị dẫn theo con dâu và con gái đến thôn Thiên Trì gây
chuyện, cả gia đình đoàn kết trông như thế nào nhỉ? Nhưng còn bây giờ
thì sao? Tai họa ập đến từng người bay, thời gian nhà họ Võ xảy ra
chuyện dài như vậy nhưng hai cô con gái kia cũng không xuất hiện như cũ. Còn cô con dâu này càng không cần phải nói, đã bắt đầu xoay người chèn
ép mẹ chồng.
“Sở Từ! Mày không thể làm như vậy, bọn tao cũng
không làm gì. Cách làm này của mày không thể thực hiện!” Võ đại nói một
cách dài dòng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT