Chiếc đồng hồ người thư ký này lấy ra được đựng trong một chiếc hộp rất tinh xảo. Khi mở ra nhìn thấy màu vàng óng ánh bên trong, vừa thấy đã biết nó rất giá trị.
Chị gái cậu cũng nói sẽ tặng cho cậu một chiếc đồng hồ để dùng. Nhưng cậu cảm thấy đồ chơi này chỉ mang cho đẹp mà thôi, nên đã từ chối. Đồng hồ bình thường cũng đã hơn 100 đồng, nhưng hơn 100 đồng đó cậu đã từng nghĩ cũng không dám nghĩ đến.
"Quà gặp mặt thì thôi. Dù sao tôi cũng không biết ông chủ của anh rốt cuộc là loại người nào." Sở Đường đẩy hộp đồng hồ trở về.
Đối phương sửng sốt: "Cậu có biết chiếc đồng hồ này có giá bao nhiêu tiền không? Nó hơn 1000 đồng đó, hơn nữa chị cậu cũng không từ chối quà của chúng tôi."
Chị cậu? Sở Đường mỉm cười. Cậu còn không biết chị gái là người như thế nào sao?
Sở Từ có tính tình kỳ quái. Nếu là người quen tặng quà hơn phân nửa sẽ không nhận. Bởi vì chị không thích chiếm lợi người quen. Mặc dù có chiếm cũng nhất định sẽ tìm cách trả về. Nhưng nếu là người xa lạ tặng, chị ngược lại ai đến cũng không từ chối. Đặc biệt là người từng có va chạm với chị, càng thích cướp đồ mà không nhận. Chị là người có ý thức mạnh mẽ về lãnh địa và hành vi bao che cho con càng mạnh hơn. Nhưng cho đến bây giờ không có bắt nạt người một nhà, còn đối với người ngoài đó là có thể moi bao nhiêu thì moi bấy nhiêu.
Vốn dĩ người này nhắc đến Sở Từ, trong lòng cậu còn hơi khách sáo. Nhưng lúc này khi nghe hắn nói Sở Từ nhận quà gặp mặt thì lập tức cậu biết ông chủ của người này có lẽ 8-9 phần nằm trong danh sách đen của Sở Từ.
Đương nhiên, dù sao cậu cũng không phải Sở Từ, mỗi người đều có một nguyên tắc làm người khác nhau. Cho nên để cho cậu nhất định nhận quà là không có khả năng. Đặc biệt dưới tình huống vẫn không biết đối phương là ai.
Sở Đường thả lỏng sắc mặt và mỉm cười nói: "Có rất nhiều người tặng quà cho chị tôi, cũng có nhiều người không thể từ chối được. Cho nên bình thường chị ấy cũng không để ý đến những thứ này. Dù sao nhận lấy cũng không chịu thiệt... cho nên chị tôi nhận quà cũng không có ý nghĩa gì."
Ánh mắt đối phương nhìn Sở Đường ngẩn ra. Nó không có ý nghĩa gì? Hắn nhớ rõ ông Lữ cho Sở Từ 100 đồng thì phải? 100 đồng đủ để gọi mười bà thức ăn ngon nhất trong quán ăn của Sở Từ, điều này cũng chưa tính là gì sao? Hơn nữa đây là chị em kỳ lạ gì thế này? Tại sao chị lại nhanh nhẹn nhận tiền, còn em trai lại thật cẩn thận như thế?
"Tôi quên nói cho cậu biết ông chủ của chúng tôi là ai." Vẻ mặt của người thư ký nghiêm túc, cũng không vội vàng nhận lại đồ trên bàn cất vào trong túi. Sau đó nói tiếp: "Ông chủ của tôi tên là Lữ Lương Tây, là doanh nhân bên Cảng Thành, kinh doanh một số dược liệu, làm ăn cũng phát đạt, giá trị con người đã hơn 5 triệu. Nhưng bởi vì ông chủ không có con để kế thừa gia sản nên đã đặc biệt về quê, chuẩn bị nhận con nuôi về."
5 triệu... trong mắt Sở Đường hiện lên một tia ngạc nhiên. Nhưng rất nhanh đã thu lại. Thật sự là rất nhiều tiền, nhiều đến mức cậu ngay cả nghe cũng rất ít nghe qua.
Nhưng cậu cũng biết tình hình bên Cảng Thành khác với bên này. Mặc dù bên kia thu nhập cao, nhưng chi tiêu cũng lớn như nhau. Cậu còn từng xem qua một món đồ có hai giá hàng đối lập nhau. Ở huyện Y Thủy, 50 ký lương thực có lẽ chỉ cần hơn mười mấy đồng. Nhưng ở Cảng Thành phải gần 200. Thịt heo bên này chỉ mấy hào cho 0,5 ký, nhưng bên kia có lẽ cần hơn 10 đồng; càng rõ ràng hơn chính là tiền thuê nhà, bên này một nhà dân đơn giản hầu hết một tháng tiền thuê đều dưới 10 đồng. Thậm chí 6-7 đồng đã có thể thuê được. Nhưng ở Cảng Thành cũng là tấc đất tấc vàng, giá cả cao đến 8-900 đồng!
Với sự chênh lệch rõ ràng như vậy, ông Lữ kia có mấy triệu cũng rất bình thường. Thậm chí cậu còn cảm thấy không nhiều. Nếu chị cậu sống ở Cảng Thành, chỉ sợ gia sản còn nhiều hơn Lữ Lương Tây.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT