Sở Từ đã biết chuyệ cùng họ với Từ Vân Liệt từ lâu. Nhưng lúc trước biết được còn hơn kiêng kỵ các thôn dân, chủ yếu là sợ ảnh hưởng Sở Đường. Nhưng bây giờ, chỉ mấy tháng ngắn ngủi tình huống của nàng cũng đã hoàn toàn khác.
Hai người bọn họ một người đe dọa, còn một người kia dụ dỗ, phối hợp cũng xem như ăn ý.
Các thôn dân đều ngậm miệng lại, thôn trưởng lại càng không cần phải nói. Dù sao lỡ như thôn trưởng đuổi nàng đi, tương lai nếu nhà ai sống không tốt nhất định sẽ oán trách thôn trưởng làm việc quá tuyệt tình, làm cho mọi người thiếu một con đường kiếm tiền.
Từ Vân Liệt nhìn nụ cười rạng rỡ của nàng, trên mặt cũng lộ ra vẻ dễ chịu. Lúc này mới nhớ đến mình vẫn còn ôm vai Sở Từ, ngón tay giật giật ôm chặt người mấy giây mới buông ra.
Mọi người cũng đều thông minh, lúc này giả vờ như không nhìn thấy. Nhưng tội nghiệp Dịch Tình đau lòng, đôi mắt lã chã muốn khóc. Sở Từ nhìn thấy mà thương, đều ước gì có thể vuốt ve dỗ dành người. Tất nhiên, nàng còn chưa ngu ngốc. Loại tình địch này tự nhiên có thể lăn càng xa càng tốt, miễn cho ở trước mặt nàng khóc sướt mướt đáng ghét.
"Vân Liệt, anh và cô ta là nghiêm túc?" Đôi mắt Dịch Tình đỏ hoe, đáng thương giống như con thỏ hỏi.
Sở Từ vỗ vai Từ Vân Liệt: "Hoa đào nát này tự anh xử lý đi."
Từ Vân Liệt không khỏi cảm thấy xấu hổ. Đây vẫn là con gái sao? Lúc này không nên ghen tuông mà nổi nóng ư? Tại sao có thể rộng rãi như vậy? Nhưng Dịch Tình này quá thiếu tầm nhìn xa, không nhìn thấy hắn vừa có chút tiến triển với Tiểu Từ. Lúc này đến tìm xui xẻo, tính tình ngu như vậy là ai dạy dỗ vậy?
"Nếu cô không có việc gì thì sau này đừng đến tìm tôi." Từ Vân Liệt nói thẳng.
"Anh là chê em phiền sao?" Nước mắt của Dịch Tình lập tức chảy thành hai hàng thẳng tắp, rất xinh đẹp.
Sở Đường nhìn từ xa, lập tức vô cùng chán ghét kiểu con gái này. Chị cậu mặc dù là người hơi thô lỗ, nhưng lại là người biết lạnh biết nóng. Còn kiểu con gái nhìn qua không dính khói lửa phàm tục này ngược lại rắc rối nhất và đạo đức giả nhất.
Dịch Tình bối rối nhìn Từ Vân Liệt. Dưới loại tình huống này, bất kỳ người đàn ông nào cũng có thể nói hai câu uyển chuyển. Nhưng Từ Vân Liệt lại nóng lòng muốn đi tìm Sở Từ, hoàn toàn không có ấn tượng tốt với Dịch Tình. Bởi vậy dứt khoát trực tiếp trả lời: "Ừh, phiền."
Nếu không phải bởi vì cô là con gái của Sư đoàn trưởng, cho vài phần thể diện. Hắn đã sớm trực tiếp chạy lấy người, nửa chữ cũng lười nói.
"Tại sao?" Dịch Tình chịu kích thích lớ: "Em có chỗ nào không tốt? Lúc chúng ta ở quân đội, không phải anh cũng đã nói với em mấy lần sao? Chúng ta hợp tác rất ăn ý... Bàn về ngoại hình, mặc dù em không có trẻ bằng Sở Từ, nhưng cũng không tệ mà? Ba em còn là Sư đoàn trưởng. Nếu anh trở thành con rể của ông ấy, sau này con đường sẽ tốt hơn. Tại sao anh lại muốn chọn Sở Từ?"
Từ Vân Liệt không cẩn thận nhìn cô, nên những gì cô nói cũng chỉ hiểu ngắt quãng. Nhưng nhìn dáng vẻ kích động của cô cũng đại khái biết được ý của cô.
"Cô nói xong chưa? Nói xong rồi thì cút đi. Bây giờ khóc sướt mướt rất khó coi. Hơn nữa cô đừng so sánh với Tiểu Từ, em ấy không thích khóc." Từ Vân Liệt nhíu mày, hơi chán ghét lùi lại một bước. Dường như sợ nước mũi nước mắt sẽ dính lên người hắn. Sau khi nói xong những lời này lại nghĩ đến cái gì thì nói tiếp: "Tôi không nhớ rõ lúc tôi ở quân đội đã nói gì với cô. Nếu thực sự có thì có khả năng... không phải nói với một mình cô."
Lời hắn nói đơn giản chính là người làm nhân viên y tế. Cho nên nhất định không phải nhằm vào một mình Dịch Tình.
Khi hắn thốt ra những lời này, đôi mắt của Dịch Tình trừng to như thể bị sét đánh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT