Trong nháy mắt không trọng lượng làm cho Sở Từ hoa mắt chóng mặt lập tức. Lúc này mới nhớ tới hiện tại bản thân không có võ công, không có nội lực, có thể đối phó với người thường. Nhưng đối phó với Từ Vân Liệt thì hơi khó khăn. Dù sao hắn cũng là người do nàng cầm tay dạy mấy tháng, còn là người luyện võ kỳ tài, tiến bộ thần tốc. Nếu nàng dựa vào vũ lực thật sự đánh với hắn vẫn có thể kiêm trì cầm cự được một thời gian. Nhưng đó chỉ là một chiêu giả, Từ Vân Liệt có thể dễ dàng chống đỡ được. Lúc này mới rơi vào tay hắn.

"Anh Từ! Anh thả em xuống!" Đầu của Sở Từ đưa về phía lưng hắn, máu dồn xuống não làm cho mặt nàng đỏ lên.

Từ Vân Liệt không nghe thấy. Cho dù biết rõ lúc này Sở Từ đang kêu gào cũng giả ngu giả ngây, xem như không biết trực tiếp đi thẳng về phía cầu thang của khách sạn.

"Thứ nhất, không cho phép nhúc nhích. Thứ hai, mấy ngày nay không cho xuống bếp. Thứ ba, tương lai em chính là vợ của anh. Nếu đồng ý thì mới thả em xuống. Nếu không đồng ý thì anh từ chỗ này công khai đi ra ngoài!" Đầu Từ Vân Liệt choáng váng, hùng hổ nghiêm túc nói.

Dù sao tối hôm qua cũng ngủ chung một phòng, còn có gì không dám chứ? Hắn còn ước gì mọi người đều biết Sở Từ không thể gả ra, tương lai lại ăn vạ hắn đây!

Sở Từ bị hắn làm cho đầu choáng váng, thầm nghĩ thể chất hiện tại của mình thật sự kém quá xa so với đời trước. Nếu đời trước thằng nhóc nào dám cưỡng ép nàng như vậy, nàng hứa đánh ba mẹ hắn cũng không nhận ra!

Nhưng cẩn thận nghĩ lại có phải vì đời trước mình quá mạnh mẽ, nên mặc dù có đẹp như hoa nhưng đến chết cũng không có bà mối nào dám bước đến đạp cửa nhà nàng hay không?

"Hai điều đầu còn được, còn điều cuối cùng hai chúng ta phải thương lượng lại." Sở Từ lại nói một câu.

Nhưng khi nàng nói xong, Từ Vân Liệt lại nói tiếp: "Nếu em không nói lời nào chính là đồng ý."

Sở Từ co giật khóe miệng, hắng giọng muốn mắng chửi người. Nhưng lại biết Từ Vân Liệt là không nghe thấy. Cho nên cục tức này cũng chỉ có thể tự mình nuốt xuống, cũng may Từ Vân Liệt nói xong một lát thì trực tiếp thả người xuống đất, nắm tay nàng: "Vợ, chúng ta đi thôi!"

"Vừa rồi em nói đồng ý hai điều đầu tiên, còn điều cuối cùng còn phải thương lượng lại." Sở Từ gằn giọng nói.

"Chưa nói. Anh không nghe thấy chính là chưa nói." Từ Vân Liệt trực tiếp chơi xấu. Sau đó nghiêm mặt nói: "Dù sao trong lòng anh thì em đã đồng ý. Sau hai năm nữa anh sẽ đi về quân đội làm thủ tục đăng ký. Đúng rồi, hôn nhân quân nhân được pháp luật bảo vệ. Ai dám dan díu với em, anh hứa sẽ bắn chết hắn."

Sở Từ đột nhiên cảm thấy đau răng. Lúc này nàng vừa mới ngủ dậy sẽ chịu kích thích lớn như vậy... Nhưng người kích thích nhất chính là Từ Vân Liệt, quả thật là uống lộn thuốc. Trước đó rõ ràng còn nói đạo lý, mới ngủ một đêm tại sao giống như thay đổi thành người khác vậy?

"Được thôi, em không cãi với anh. Dù sao những lời anh không thích nghe đều không nghe thấy." Sở Từ bĩu môi, tay còn bị hắn nắm chặt, trong lòng bàn tay truyền đến hơi ấm, nóng lên làm cho nàng hơi ngượng ngùng.

Từ Vân Liệt âm thầm thở phào nhẹ nhõm, sợ Sở Từ nhìn thấy dáng vẻ giả vờ mạnh mẽ, tiếp tục thẳng người kéo Sở Từ đi xuống.

Nhưng thời buổi này rất ít có nam nữ nắm tay trên đường. Da mặt của Từ Vân Liệt cũng chỉ dày được một lúc. Khi xuống lầu thì đã tránh ra Sở Từ, dáng vẻ nghiêm túc đã vượt qua vẻ nghiêm túc thường ngày, như thể đã xảy ra chuyện lớn gì, thái độ làm bộ làm tịch ngược lại hơi kỳ lạ.

Sở Từ nhìn dáng vẻ của hắn, quả thật rất ngạc nhiên. Đặc biệt khi Sở Đường mở miệng hỏi Từ Vân Liệt có tức giận hay không, trong lòng tức cũng cười. Ngược lại là không nhịn được mỉm cười.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play