Nhưng lúc này rốt cuộc vẫn chưa rõ thu nhập của bên Sở Từ. Cho nên dì Tiền cũng đành ngậm lấy sự bất mãn trong lòng, không có biểu lộ ra ngoài. Đôi mắt nhìn chằm chằm vào đống tiền trong tay Sở Từ, dựng thẳng lỗ tai nghe nàng đếm.
"656, 656 đồng 8 hào 5 xu..."
"674 đồng 7 hào... 680..."
Cơ thể của dì Tiền cứng đờ, con bé này không phải bán điểm tâm sao? Mấy món rẻ như vậy sao có thể bán được nhiều tiền như thế? Hơn nữa, quán ăn của bà phải làm hoạt động cả ngày, nhưng bên Sở Từ đều bán giá gốc!
"Mày vẫn còn tiền trong thùng hả? Làm sao có thể? Sở Từ, mày sẽ không phải bỏ tiền hai ngày trước kiếm được vào trong thùng luôn chứ?" Dì Tiền nhìn thấy còn mấy đồng nữa đã vượt qua mình mà ngồi không yên, vội vàng nói.
Sở Từ nhíu mày, khịt mũi lạnh lùng: "Chính cháu ngoại gái của dì nhìn chằm chằm vào nó. Trước khi buổi sáng bắt đầu buôn bán thùng tiền được làm trống trước mặt cô ta, còn có thể giả sao?"
Dì Tiền cứng họng. Mặc dù cháu ngoại gái có thể phối hợp với bà trong việc nói dối. Nhưng ngoài Lệ Châu, cùng giám sát còn có thím Hoa lầu trên. Thím Hoa chắc chắn không thích nói dối.
"10 đồng! Ở đây có 10 đồng! Không cần đếm nữa, đã vượt qua!" Trong lúc dì Tiền gặp khó khăn thì đôi mắt của Tần Trường Tố sáng ngời, giọng đột nhiên cao đến quãng tám, lớn tiếng hét lên một câu.
Giọng nói này làm cho mọi người nhảy dựng, nhưng rất nhanh cũng đều phản ứng lại, lập tức nhìn vào trong tay Sở Từ. Chỉ nhìn thấy tờ 10 đồng nhăn nheo vừa mới lấy ra khỏi thùng, cũng không phải là giả, có tờ 10 đồng này không cần tiếp tục đếm số tiền còn lại, trực tiếp vượt qua dì Tiền.
Dì Tiền vừa thấy đầu váng mắt hoa một hồi: "Không có khả năng, mày đếm sai rồi! Làm sao có nhiều người mua điểm tâm của mày như vậy chứ? Hơn nữa thu vào cũng mấy xu mấy hào, cộng lại làm sao có thể nhiều như vậy!"
Sở Từ mỉa mai nhìn bà: "Số tiền này chính là đếm trước mặt mọi người. Cho dù có đếm sai, nhiều nhất cũng chỉ chênh lệnh mấy đồng thôi. Nhưng trong thùng của tôi còn rất nhiều đây!"
Nói xong, nàng đổ hết số còn lại ra, vừa đổ ra phát hiện gần bằng con số đã đếm được, cộng lại chỉ sợ hơn 1000 đồng!
Mọi người cũng đều hoa mắt. Cả ngày hôm nay, tất cả mọi người đều đoán xem Sở Từ có thể kiếm bao nhiêu, đoán nhiều nhất cũng chỉ 300 đồng. Nhưng bọn họ không ngờ sự thật lại khác xa như vậy.
Sở Từ biết đạo lý không được lộ tiền ra ngoài. Nhưng không thể giữ bí mật trong tình huống như hôm nay. Cho dù chính nàng không lấy ra hết, lát nữa cũng sẽ có người muốn đếm lại một lần nữa.
"Tại sao nhiều như vậy..." Có người không thể tin nói.
Sở Từ xắn tay áo, chỉ nhìn thấy trên tay đều đỏ bừng: "Mọi người đừng cảm thấy tiền của tôi dễ kiếm, nhìn đi, đây là vết thương mới của hôm nay. Trong quán tôi có mấy bao bột mì đã dùng hết. Ngoài ra cá, tôm, thịt heo, mọi thứ đều dùng tiền mua về, cũng bởi vì dùng nguyên liêu thật nên mới có nhiều người ủng hộ như vậy... Đúng rồi, hôm nay còn mời dì Trương lầu trên giúp đỡ. Đúng lúc dì cũng ở đây, lát nữa cháu tính tiền công cho dì. Ngoài ra cháu sẽ tặng dì chút điểm tâm biểu lòng biết ơn..."
Dì Trương là người thật thà, cười ha ha gật đầu. Nhưng lúc này dì Tiền vừa nghe vội vàng nói: "Không được! Tiền công của người khác mày không thể tính vào!"
"A! Dì Tiền, trong quán tôi hôm nay quá bận. Cho nên trả tiền công tương đối cao, gấp 10 lần quán khác, một ngày 20 đồng. Nhưng cho dù trừ 20 đồng này thì thu nhập của tôi cũng cao hơn dì. Dì tính toán chi li như vậy thì có ích lợi gì?" Sở Từ chế nhạo nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT