Thôi Hương Như thật sự bị Vương thị làm cho
sợ hãi. Dù sao phong tục dân gian của thôn bọn họ vẫn rất đơn thuần chất phác. Hơn nữa cũng có không ít gia đình ba mẹ mất sớm, anh cả chị dâu
nuôi mấy đứa em, bình thường cũng đều sống chung dưới một mái hiên. Đó
đều là trong sạch, không có ai suy nghĩ lung tung.
Vương thị nếu
nói là Sở Từ quá thân thiết với Từ Đại. Vậy cũng không sai, nhưng miệng
bà nói cũng quá lố lăng. Vậy mà nói ba người, ba người cùng nhau... quả
thật vô liêm sỉ!
Không chỉ trong lòng Thôi Hương Như không thoải
mái, rất nhiều hàng xóm cũng đều cảm thấy Vương Mỹ Cúc thật sự quá đáng. Cho dù Sở Từ và Từ Đại có chuyện gì, vậy cũng không thể nói là ba người làm bậy chứ?
Hơn nữa con gái bên thôn bắc này thật sự nhiều hơn
thôn nam. Trong gia đình mỗi nhà ai không có con gái hay cháu gái chờ ở
nhà để lấy chồng chứ? Nếu như bị Vương thị phá thanh danh, các cô gái
làm sao còn lập gia đình được nữa?
Thôi Hương Như vẫn luôn dịu dàng, rất ít tranh cãi với người khác. Nhưng bây giờ lại đỏ mặt tía tai nhìn Vương thị.
Giờ phút này Sở Thắng Lợi mới phản ứng lại, vội vàng tiến lên túm Vương thị từ dưới đất lên: "Mày là đứa khốn kiếp! Mày đánh mợ mày thành dạng gì
đây!"
Sở Thắng Lợi tức một bụng, tất nhiên chủ yếu vẫn là cảm
thấy hơi mất mặt. Lại nhìn Vương thị, trên miệng một cặp lạp xưởng hơi
dọa người, trên mặt bầm xanh tím sưng lên như đầu heo. Nhưng Sở Từ còn
có chừng mực. Cho nên đôi mắt của bà vẫn còn trắng đen rõ ràng, cũng
không tràn ngập tơ máu, nhìn qua ngoại trừ người hơi yếu một chút bỏ,
cũng không giống như có vấn đề quá lớn.
Chỉ là bản thân của Vương thị hiện tại cũng là cả người đau đớn khó chịu.
Sở Từ câng nặng 70 ký vừa rồi dồn hết đè trên người của bà, làm cho sống
lưng của bà đau như muốn chặt đứt; còn có cánh tay này, vừa rồi càng bị
Sở Từ dùng đầu gối đè xuống. Nếu không phải còn có thể hoạt động thì bà
đã hoài nghi có phải bị gãy xương hay không. Sau đó nữa chính là bụng và mặt.
Bụng là bị Sở Từ đá, cảm giác nội tạng đảo lộn, nóng rát như là bị người đổ nước sôi. Mà mặt này... đau đến chết lặng.
"Cậu cả, cưới vợ phải cưới người hiền. Mấy năm nay thật đúng là làm khó cho
cậu!" Sở Từ chẳng những không cãi, hơn nữa đột nhiên lại nói: "Mặc dù
bình thường cậu nói lời lạnh nhạt với tôi, nhưng cũng coi như khách khí. Hôm nay lại thái độ khác thường chạy đến nhà tôi trộm đồ. Lúc đầu tôi
còn tức giận, nhưng bây giờ nghĩ lại thì ra đều là mợ tôi giở trò quỷ.
Tôi thật sự là vu oan cho cậu!"
Sở Thắng Lợi nhếch khóe miệng,
nét mặt già nua không nhịn được. Lời này ông phải trả lời như thế nào
đây? Nói không phải chủ ý của vợ, vậy không phải gián tiếp thừa nhận bản thân cũng không quy tắc sao?
Vương thị dựa vào chồng bên cạnh,
dưới chân mềm nhũn. Trong miệng muốn phản kháng, nhưng vừa mở miệng, đầu lưỡi cũng không động đậy được.
"Nhưng mà cậu à, loại phụ nữ
không an phận giống như thế này cậu nên kiểm soát. Lúc này bà ta vu oan
là tôi, một vãn bối như tôi có đau khổ nói không nên lời, không thể nói
gì bà. Nhưng sau này bà nếu lại đắc tội với người khác, cuộc sống của
cậu phải vượt qua thế nào đây?" Sở Từ nói với dáng vẻ tận tình khuyên,
dường như người vừa mới ra tay hoàn toàn là vì muốn tốt cho ông cậu.
Dù sao người này nàng đã đánh, cũng trút giận, có thể làm gì nàng?
Trước mặt nhiều người như vậy, Vương thị có thể nói ra những lời kia cũng đừng trách nàng bắt lấy nhược điểm đánh chết người!
Sở Thắng Lợi tức giận đến mức đầu óc vang ong ong. Sở Từ này... quả thật
là ngang ngược không nói lý! Đã đánh người thành như vậy, còn nói bản
thân có khổ nói không nên lời, không thể nói gì!
"..." Vương thị chỉ vào Sở Từ, đột nhiên trợn trắng mắt, ngả người ra sau.
Sở Từ nhìn xuống thấy bà lúc nằm xuống còn chậm rãi, thì biết người này
đang giả vờ. Dù sao Vương thị cũng không phải tính tình yếu ớt như vậy,
nào có thể dễ dàng ngất xỉu chứ?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT