Sau đó, Trương Quế Vân lại nói rõ hơn về
tình huống của ba nàng. Ngay từ đầu Thôi Hương Như cũng bởi vì việc này
có liên quan đến Từ Nhị nên rất nhạy cảm. Nhưng cuối cùng nghe được cũng thả lỏng không ít.
Ông nội Sở Từ không có anh em ruột, nhưng
thật ra có 5-6 người chị. Hiện tại còn sống dường như cũng còn lại 1-2
người. Nhưng cũng đều là rất già, thậm chí cũng không sống ở bản địa,
mọc rễ ở thôn xóm khác. Quan hệ với nhà họ Từ cũng xa hơn. Cho nên có
thể khẳng định là cả nhà Từ Nhị và ba của Sở Từ khẳng định không phải họ hàng gần, nhiều lắm là một tổ tiên. Hơn nữa mặc dù cùng họ, ngược lại
cũng không phải nói tất cả người chung một họ đều có quan hệ huyết
thống. Dù sao nếu như thật sự có quan hệ gì, lúc trước sau khi Từ Phú
Niên và gia đình rời khỏi thì nhà họ Sở đã sớm tìm họ hàng bọn họ tính
sổ.
"Mặc kệ nói như thế nào, dù sao cũng là cùng họ. Cho dù trong lòng chúng ta biết trong đây không có việc gì. Nhưng người khác không
nghĩ như vậy." Thôi Hương Như đưa ra ánh mắt đồng tình nhìn về phía Sở
Từ.
Sở Từ thở dài một hơi, thôn không lớn, quy tắc thật không nhỏ.
"Chính là nói như vậy. Cho nên Sở Từ, sau này cháu vẫn nên cách xa hai anh em
nhà họ Từ kia một chút. Đặc biệt là Từ Nhị, vạn nhất sau này có người
nghĩ tới điều này thì làm sao đây? Mặc dù nhiều nhất sẽ là một số tin
đồn, còn tránh được nên tránh." Trương Quế Vân cũng theo khuyên nhủ.
Sở Từ lắc đầu: "Đã trễ."
"Có ý gì? Cháu sẽ không lại qua lại với Từ Nhị kia chứ?" Trương Quế Vân sợ hãi.
"Sao có thể? Ngựa tốt không ăn cỏ sau lưng." Sở Từ vội vàng phủ nhận nói
tiếp: "Trong nhà cháu không có ai giúp đỡ. Cho nên đã bàn xong với Từ
Đại, sau này anh ấy sẽ đến giúp cháu trông coi. Cho nên đi lại sẽ không
ít."
Nàng cũng không thể nói cho hai người sau này mình sẽ dạy võ thuật cho Từ Đại, điều này quá lập dị, không chừng sẽ cảm thấy nàng
điên rồi.
Trương Quế Vân vừa nghe câu này nói: "Từ Đại cũng không sao, là người có quy tắc và thành thật, lỗ tai lại không nghe thấy. Mẹ
kế trong nhà đối xử với nó cũng hà khắc. Tóm lại xây nhà cho cháu nó còn có thể có cơm ăn sống tạm, cũng là chuyện tốt. Chỉ là thời gian lâu chỉ sợ người khác nhiều lời..."
"Nếu muốn giải quyết cũng không khó, cháu sớm tìm một mối hôn nhân. Đến lúc đó để cho đàn ông của cháu lui
tới với Từ Đại, vậy cũng không có gì liên quan đến cháu." Trương Quế Vân lại nói thêm một câu.
Mí mắt Sở Từ giật giật ngay lập tức. Nàng
và Từ Đại cũng chưa có cái gì Trương Quế Vân đã bắt đầu lo lắng. May mắn bà không biết đời trước mình trải qua cuộc sống như thế nào. Nếu biết
nàng cả ngày lăn lộn một chỗ với một đám đàn ông, có lẽ trong lòng đã có thể mọc lông dài ra.
"Thím cũng đừng nhọc lòng. Chuyện hôn nhân
quên đi, nhưng sau này cháu sẽ cố gắng cẩn thận một chút là được. Tương
lai thật sự nếu như có ai biết mối quan hệ này thì cháu sẽ tìm cách.
Nhưng trước đó còn phải làm phiền thím giữ kín như bưng." Sở Từ vội vàng nói.
Trương Quế Vân này mở miệng là có tiếng nhanh, thích tò mò
tìm hiểu mọi chuyện. Chỉ sợ lúc bà tám chuyện với người khác không cẩn
thận nói lộ ra.
Trước mắt nàng đang cố gắng sửa chữa mối quan hệ
với thôn dân. Cho nên chuyện này tốt nhất vẫn là kéo dài thì cứ kéo. Về
phần tương lai... chờ nàng cũng có nhiều tài nguyên hơn mới có thể chặn
miệng người khác.
Trương Quế Vân cũng biết khuyết điểm của mình. Bởi vậy lúc này vội vàng bảo đảm:
"Cháu yên tâm. Mặc dù miệng thím nhanh, nhưng cũng sẽ không xằng bậy. Hơn
nữa, năm đó thím và đàn ông nhà thím cũng bởi vì chuyện cùng họ này đã
kéo dài nhiều năm. Khi đó thỉnh thoảng lại bị người chọc cột sống. Nếu
không phải đàn ấm lòng đi giải thích từng nhà, thì thím đã sớm bị nước
miếng người khác dìm chết đuối. Cho nên chuyện này của cháu, thím khẳng
định có thể giúp đỡ."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT