Bởi vì mấy viên kẹo mà toàn bộ lời nói trong bụng Xuyên Tử đều đổ ra.
Sau khi Sở Từ biết tình huống đại khái của Sở Đường vẫn chuẩn bị ngày
mai đến nhà họ Sở nhìn một chút.
Hơn 5 đồng tiền này không nỡ tiếp tục xài một xu.
Buổi tối, Sở Từ mơ vài giấc mộng, mỗi giấc mộng gần như đều có quan hệ với
em trai kiếp trước. Đứa em trai kia của nàng ngu ngốc một cách đáng yêu. Nàng từng thề sẽ dùng đôi tay thay nó đánh ra một cuộc đời an ổn, đáng
tiếc chính là trên đời này luôn có một ít đồ vật vượt qua tính toán của
nàng.
Ngày hôm sau bị ác mộng dọa tỉnh, cả người mồ hôi lạnh, mùi quần áo cũ nát trên người đều càng thêm nồng làm nàng chịu đựng không
được dứt khoát đi bờ sông, ở nơi nước cạn trực tiếp mặc quần áo đi xuống một chuyến.
Cô tổng cộng cũng chỉ có hai bộ quần áo mùa hè, đều
là dùng quần áo cũ may lại làm ra đưa cho cô. Mấy ngày nay vẫn luôn vội
vàng kiếm tiền, đến rãnh rỗi giặt quần áo đều không có. Trước mắt cũng
chỉ có thể tạm chấp nhận như vậy. Cũng may thời tiết nóng, sau khi mặt
trời ló dạng chưa đến một tiếng quần áo trên người đã có thể khô ráo.
Nhà họ Sở ở phía nam thôn Thiên Trì, đi bộ qua cũng phải hơn nửa tiếng. Mà
thôn Thiên Trì cách huyện thành Sở Đường học lại gần 50 dặm đường.
Bên ngoài tự nhiên có xe buýt, nhưng tiền xe một lần phải 3 xu. Mặc dù
không nhiều lắm, nhưng theo nàng biết Sở Đường có thể tiết kiệm sẽ tiết
kiệm. Trước kia cậu hai tuần về nhà một lần, phần lớn đều là dựa vào đi
bộ.
Đối với nhà họ Sở, Sở Từ cũng là quen cửa quen nẻo. Lúc trước mỗi năm cũng tới mấy lần đưa vài thứ cho em trai, cho nên rất rõ ràng.
Sở Từ ở thôn bắc được người gọi là trộm, tới gần thôn nam nhà họ Sở đó
chính là con hoang. Có vài thôn dân nhìn thấy cô lập tức bắt đầu giáo
dục con gái mình, nói bọn họ phải tự ái. Mặc dù đã đính hôn cũng phải
giữ khoảng cách với đàn ông. Nếu không về sau chính là kết cục như mẹ
cô. Cho dù sinh con cũng sẽ giống như Sở Từ, cả đời không có tiền đồ.
Những lời này Sở Từ nghe được rất nhiều. Lúc mọi người đều nghĩ như vậy cô có giải thích cũng vô dụng. Chỉ có làm ngày tháng của cô tốt lên mới có
thể lấp kín miệng người khác.
Sở Từ đi tới sớm, lúc mới đến cửa thì nhìn thấy động tĩnh trong sân.
Nhà họ Sở lúc này cửa gỗ mở rộng, liếc mắt một cái cũng có thể nhìn thấy
tình huống bên trong. Chỉ nhìn thấy bên trong một bé trai gầy gò ngồi
xổm trong sân bận rộn bên bếp, trong sân có rất nhiều người chỉ là sắc
mặt đều không tốt lắm.
“A Đường, mày học lên như vậy đã được rồi. Ba thấy chờ khai giảng mày cũng đừng đi nữa. Mặc dù mày muốn vào đại
học, nhưng đại học đâu dễ vào như vậy? Nếu mày thi không đậu, vậy không
phải nuôi mày vô ích sao? Vừa lúc trong xưởng tuyển người học nghề, một
tháng cũng được 20 đồng. Ba năm sau mày ra nghề còn có thể tăng thêm,
cũng coi như giúp đỡ trong nhà, mày thấy thế nào?” Bên cạnh có một người đàn ông khoảng 40 tuổi hút điếu thuốc nói.
“Ba, con cũng muốn
kiếm tiền, ba cũng giới thiệu một công việc cho con đi?” Một bé trai hơi mập khác bên cạnh há miệng nói, vẻ mặt cười hì hì, nhìn có vài phần
thiếu đánh.
“Đi đi, ở đây không có chuyện của con. Ông thầy trong xưởng nói phải chịu được khổ nhọc, con có thể sao?” Người đàn ông trợn
trắng mắt với con trai mình, lại nhìn Sở Đường sau một lúc cũng đánh
không ra một cái rắm mới nói tiếp: “Ba xem chuyện này cứ quyết định như
vậy đi. Ngày mai ba dẫn mày đi gặp chú Lưu. Sau khi gặp mặt nhớ nói ngọt một chút, về sau học cũng mau.”
Thân hình Sở Đường hơi chấn động, nắm chặt sạn trong tay.
“Con muốn đi học!” Thật lâu sau Sở Đường mở miệng nói.
Chuyện đi học này cậu đã thương lượng với nguời trong nhà thật lâu. Gần như kỳ nghỉ mỗi năm đều sẽ vì chuyện tiếp tục đi học hay không này mà nổi lên
tranh chấp với người trong nhà. Chỉ là hiện tại học phí ngày càng nhiều, đã không phải chính cậu có thể gánh nổi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT