Chờ Trương Hồng Hoa bịa đặt xong đã qua nửa
tiếng. Sắc mặt Từ Vân Liệt không thay đổi, chỉ là xem không hiểu rốt
cuộc nó suy nghĩ cái gì.
"Thằng hai nếu không còn ở nhà nữa vậy con cũng ra ngoài ở. Sau này việc ăn uống không cần mẹ lo." Nói xong chuẩn bị đứng dậy.
"Con đi đâu vậy?" Trương Hồng Hoa nóng nảy hỏi một câu, vội vàng nói tiếp: "Trong nhà không còn tiền!"
Lời này Từ Vân Liệt mới bước ra không mặn không nhạt nói: "Ồ!"
Nói xong một tiếng này trực tiếp bước chân đi ra ngoài. Trương Hồng Hoa ở
phía sau vừa thấy hơi nổi nóng. Thằng cả này cũng thật là, rõ ràng nhìn
ra bà nói cái gì, tại sao còn nói "ồ" chứ? "Ồ" này là có ý gì? Có cho
tiền hay không?
"Mẹ, mẹ sợ anh ta làm gì? Không phải là làm lính sao, có gì đặc biệt hơn người? Hơn nữa bây giờ anh ta còn là kẻ điếc.
Cho dù mắng anh ta, anh ta cũng không nghe thấy." Từ Vân Đống bất mãn
nói.
Anh cả rời nhà đi đã 6 năm. Khi đó gã mới 7-8 tuổi, chỉ nhớ
rõ khi anh cả ở nhà chỉ biết hung dữ với gã, ỷ vào lớn tuổi mà dạy dỗ
gã, còn có mấy lần thậm chí đánh gã. Nhưng anh cả lại thật sự đối xử tốt với anh hai, cũng thỉnh thoảng sẽ răn dạy vài câu, bình thường đều ôn
tồn.
Khi đó trong lòng gã không thoải mái, mẹ trấn an gã nói là
anh cả và anh hai đều có mẹ sinh mà không có mẹ dạy, là cỏ dại ngoài
ruộng tốt. Chỉ biết gây tai họa cho lương thực, sớm muộn gì cũng nhổ bọn họ.
"Được rồi, chuyện anh con, con cũng đừng quan tâm, làm bài
tập đi. Tương lai mẹ còn trông cậy vào con có thể thi lên đại học nữa
đó. Mẹ cũng không tin con trai mẹ sinh có thể ngu ngốc hơn người phụ nữ
sinh con hoang kia! Hừ!" Trương Hồng Hoa thở phì phì nói một câu.
Ba đứa con trai nhà họ Từ, hai đứa đầu có ngoại hình đẹp. Nhưng đến Từ Vân Đống lại không đẹp lắm giống như Trương Hồng Hoa.
Lúc trước khi Từ Vân Đống sinh ra không ít người đã ở sau lưng nói huyên
thuyên, nói là sinh ra cây giống hư. Trương Hồng Hoa đến bây giờ đều nhớ rõ, khi đó bà ngay cả gương cũng không dám soi, vừa thấy hai anh em kia đã nghĩ tới trước kia chồng lấy vợ ở bên ngoài, sẽ không nhịn được cảm
thấy gương mặt này của mình không ai nhận ra.
Giờ phút này Trương Hồng Hoa nghĩ đến tình huống hiện tại của hai đứa con trai kia trong lòng có chút sảng khoái.
Còn Từ Vân Đống vừa nghe đến làm bài tập trong nháy mắt ủ rũ, vội vàng làm
nũng dỗ cho Trương Hồng Hoa rất vui vẻ. Chuyện làm bài tập này cũng bị
trì hoãn.
* * *
Từ Vân Liệt ra khỏi nhà họ Từ lại đi về phía từ đường.
Đây là chỗ hắn thường đến trước khi đi lính. Sở Từ khi còn nhỏ trông rất
ốm, trên người dơ bẩn, giống như nhóc ăn mày, tính tình càng giống như
con nhím, gặp ai cũng đâm, một chút cũng không muốn chịu thiệt. Hắn từng nhìn thấy cô lén lút lấy trứng gà của nhà người khác vừa vặn bị hắn bắt được. Lúc ấy vẻ mặt cô tức giận oan ức, nói rằng mọi người đều nghĩ cô
là tên ăn trộm. Cô rất đói nên muốn xuống tay với người khi dễ cô.
Lúc ấy oan ức thật lớn, rõ ràng là bị hắn bắt được lại ngay cả cầu xin tha
thứ cũng không nói. Không chỉ có như thế, thậm chí một chút tự giác làm
ăn trộm cũng không có, giọng quá lớn làm bại lộ bản thân. Sau đó danh
tiếng trộm cắp của cô truyền ngày càng mạnh mẽ.
Mấy năm đó, hắn
cho cô đồ ăn không ít lần. Nhưng cô bé kia chỉ nghĩ là nhặt được, có lẽ
đến bây giờ đều còn tưởng rằng là mình may mắn. Ngay cả mùa đông cũng có thể gặp được "thỏ hoang đâm chết".
Chỉ là không nghĩ tới thời
gian 6 năm cô lại thay đổi nhiều như vậy, vừa mập vừa tròn, trên mặt
cũng tái nhợt. Hắn còn chú ý tới đôi tay của cô, ngoại trừ vết sẹo cũ
nứt da còn có không ít vết thương mới kích cỡ khác nhau, chỉ sợ mấy năm
nay chịu không ít khổ.
Nhưng, nếu em hai cưới cô cũng là chuyện
tốt. Ít nhất dưới sự hiểu biết của hắn với Sở Từ, mặc dù danh tiếng của
cô hơi xấu, nhưng tính tình cũng rất đơn thuần sạch sẽ. Chỉ sợ là em hai thanh cao kia chướng mắt người ta.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT