Mọi người bên cạnh đang trò chuyện vui vẻ, cô cũng không dám tỉnh lại đối mặt với mọi người, hơn nữa bàn tay của anh vẫn liên tục nhẹ nhàng vỗ về eo của cô, theo bản năng an ủi cô, càng khiến cô buồn ngủ nhiều hơn.
"Đó là quần áo cậu sao?" A Nam kiềm không được bật thốt lên hỏi.
" Ừ."
Khả Phi nói rằng đây là bản cũ không có bên ngoài, tất cả do Đồ Chấn và Kane cải tiến, hai người này đã nghiên cứu phát triển phim từ những hình ảnh chụp liên tiếp, hợp tác làm thí nghiệm với một ông chủ công ty điện ảnh từng là khách hàng của Hồng Nhãn, bên ngoài chưa ai thấy được.
cô lặng lẽ nhẹ di chuyển cơ thên, từ ánh đèn đường xuyên qua cửa sổ, chiết vào trên trần nhà, cô nhìn theo ánh sáng mờ ấy có thể mơ hồ nhìn được mặt anh.
Lông mi vừa to vừa dày, cái mũi thật to, môi rất dày, còn có đám tóc ngắn đang mọc lên.
không kiềm hãm được, cô khẽ vuốt cái đầu gần như bóng loáng của anh, tóc quá ngắn, sờ vào liền bị đâm vào tay, nhưng vẫn mềm hơn râu khi mọc ra.
Tình cảm trong lòng cô đối với người đàn ông này tràn đầy, khiến cô gần như không kiềm nén được.
cô nhận ra cô đang vuốt ve mặt anh, môi anh, ngực của anh, sau đó cúi người xuống, hé miệng hôn anh.
Nhịp tim của anh lúc này đập nhanh hơn, còn cô thì gần như ngừng lại.
Đến lúc cô nhận ra cô đang làm gì, nhận ra lúc đó anh thật ra đã tỉnh lại, làm cho cô xấu hổ bí bách, cả người từ trên xuống dưới dường như bị một cơn sóng nhiệt đánh tới, làm cô không thể tiếp tục suy xét.
Mi mắt anh khẽ run, cô theo phản xạ áp nhẹ người vào ngực anh, môi run run, dán vào anh, tràn ra một câu khẩn cầu vô nghĩa.
"Đừng nhúc nhích..."
anh không hề cử động, không mở mắt, không nâng tay, cứ nằm như vậy, giống như cô yêu cầu.
Mà điều này chỉ làm cho cô xác định được anh đã tỉnh thật sự.
Trong chốc lát, mặt cô đỏ hơn, lỗ tai nóng hơn, tim đập như điên.
Hương vị của anh tràn ngập trong mũi cô, thấm vào tận tim phổi. Tim anh như đang dùng sức gõ vào tay cô, giống như muốn lao ra lồng ngực, nhảy vào trong tay cô.
cô bật nhanh người dậy, rút tay về, dùng tốc độ nhanh nhất chạy lên lầu, giống như con thỏ đang chạy trối chết, cô đóng cửa khóa lại, sau đó ngồi co người lại vào một góc xa cánh cửa nhất, trốn tránh.
Trước đây, bọn họ có thể làm bộ, cô ở trong lòng anh ngủ, cô dựa sát vào anh là vì cô mệt mỏi, đang ngủ, có thể làm bộ như cô cái gì cũng không biết, cô vô tội, không tự chủ được.
Nhưng lần này, người tỉnh là cô, người giở trò với anh là cô.
cô không thể còn làm bộ, không thể chối bay, không có bất kỳ lý do nào, có thể che dấu giải thích hành động và việc cô đã làm.
cô hôn anh.
cô đem hai tay sờ đôi môi, rồi mạnh mẽ che miệng mình, nhưng vẫn có thể cảm giác được môi của anh ở đó.
Giây phút này, lỗ tai cô nóng quá, mặt cũng nóng quá, tâm tính hiền lành cũng nóng, ngay cả đầu ngón chân cũng nóng lên.
cô không biết bây giờ nên làm sao với anh đây.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT