Editor: Thiên Vân

Beta: Vương Gia

__________________________

Vệ Thư Tuân suy nghĩ quá đơn giản: cứ xin máy học tập về kỹ thuật cốt lõi của Không thành, y lại tốn thêm vài năm chậm rãi nghiên cứu để hiểu cho rõ. Sau này thi lên tiến sĩ, xin mấy hạng mục tài chính, chế tạo rồi mở rộng ra bên ngoài, đợi khi tận thế tiến đến, cả nước thậm chí các thành phố lớn trên thế giới đều có thể trở thành Không thành. Không thành nhiều, sẽ không có chuyện vứt bỏ người khác ở lại, cũng không có chiến tranh nữa.

Phương pháp đơn giản dễ dàng cỡ nào!

Nhưng máy học tập nói với y: “Tư liệu kỹ thuật Không thành thuộc về bí mật tối cao, trong máy học tập IX chưa từng được tải.”

Ngẫm lại cũng đúng, đối với người hiện đại mà nói máy học tập có hàm lượng khoa học kỹ thuật rất cao, nhưng trong tương lai, nó cũng chỉ là máy học tập bình thường. Tư liệu trung tâm sao lại giao cho nó, kỹ thuật nó có được, cũng chỉ là tương đối cao hơn so với thực tại thôi. Thời đại tương lai kia, những tri thức đó chắc chỉ là thông thường, hơn nữa nó còn là vật thí nghiệm thất bại sắp bị hủy nữa.

“Như vậy, về Không thành tương lai, mày có thể cung cấp cho tao tư liệu gì?” Vệ Thư Tuân hỏi: “Làm hết khả năng, cho tao tư liệu mà quyền hạn tối cao mày có thể cung cấp đi! Đây là cầu xin của tao!”

Có lẽ là hai chữ “Cầu xin” đả động máy học tập, nó khó được mà không nói đổi nhiệm vụ gì, vận hành một hồi, thế nhưng tư liệu màn hình chiếu ra cũng không nhiều lắm.

Nguyên thân của Không thành ban đầu là phòng thí nghiệm CA học viện hàng không vũ trụ của Đại học A, người phụ trách giáo sư Quan Trình. Sở dĩ có tư liệu của ông, là bởi vì thời điểm này cấp bậc bảo mật của phòng thí nghiệm không cao, vốn chỉ là một phòng thí nghiệm phụ trợ cho tàu vũ trụ, lúc sau truyền tới tay học trò của giáo sư Quan mới phát dương quang đại. Rồi học trò lại truyền cho học trò, trước khi tận thế tiến đến, mới nghiên cứu ra được kỹ thuật khoa học cốt lõi  của Không thành.

Vốn là kỹ thuật chuẩn bị cho phi thuyền vũ trụ, sau khi tận thế đến, kỹ thuật này mới khẩn cấp chuyển dời đến trong thành phố, liền hình thành Không thành.

Đương nhiên, bởi vì đây là trung tâm cơ mật của Không thành, tư liệu của người phụ trách phòng nghiên cứu CA sau giáo sư Quan Trình, toàn bộ bị mã hóa. Máy học tập cũng không biết bọn họ là ai.

“Giáo sư Quan Trình đại học A?” Vệ Thư Tuân ngẩn người: “Là trường chúng ta? Thầy ấy giờ ở đâu?”

“Căn cứ tư liệu, bây giờ ông ta còn là giáo sư Đại học A, tiến sĩ dạy công trình cơ học.”

“Công trình cơ học…” Vệ Thư Tuân vò đầu, y lần đầu tiên nghe thấy ngành này đó: “Đó là ngành gì vậy?”

Chỉ có thể nhận được tư liệu không rõ ràng từ máy học tập, kỹ thuật trung tâm của Không thành xuất phát từ học trò của giáo sư Quan Trình, nhưng mà, đến tột cùng là người nào, máy học tập cũng không biết. Nói cách khác, muốn ôm đùi cũng tìm không ra đối tượng!

Ngày hôm sau về trường học, Vệ Thư Tuân có chút mệt mỏi, còn chưa bình tĩnh lại sau đả kích về cái chết của Vệ Thừa. Nhân lúc giữa tiết gửi tin nhắn cho Diệp Thành Thiên, không được trả lời, Vệ Thư Tuân lại gửi tin nhắn hỏi Hàn An: “Có biết Diệp Thành Thiên ở đâu không?”

Y hiện tại đơn thuần coi Hàn An thành Baidu vườn trường mà dùng, bảo tiêu gì gì đó, căn bản không cần ở trong trường học.

Một lát sau Hàn An đáp: “Ở lầu thực nghiệm số 1.”

Sau khi chương trình học buổi sáng kết thúc, Vệ Thư Tuân chạy đến lầu thực nghiệm số 1 đi tìm Diệp Thành Thiên. Bởi vì y hiện tại đã không thể vào đó, chỉ có thể nhắn tin chờ ngoài cửa.

Giữa trưa, các nghiên cứu sinh cũng lục tục đi ra, Vệ Thư Tuân đột nhiên nghe được có người gọi hắn: “Vệ Thư Tuân?”

Quay đầu, thấy được Ngô Hoành Kiệt.

Trên mặt Ngô Hoành Kiệt mang theo nụ cười tiểu nhân đắc chí đi tới, cố ý hỏi: “Cậu đứng ở cửa làm gì, sao không đi vào? A, tôi quên mất, cậu vào không được. Cậu muốn tìm ai, muốn tôi giúp kêu dùm một tiếng không?”

Vệ Thư Tuân quên mất Ngô Hoành Kiệt, nhưng Ngô Hoành Kiệt sao có thể quên được Vệ Thư Tuân. Lúc trước cùng bị bắt cóc, hắn là bị Vệ Thư Tuân đánh một trận, cũng bởi vì có y để so sánh, làm cho Giáo sư Triệu bây giờ còn chướng mắt hắn, mà Vệ Thư Tuân lại nhân cơ hội này được Giáo sư Triệu nhận làm học trò cưng.

Nhìn thằng nhãi này đã không thể vào phòng thí nghiệm nữa, chỉ có thể ở bên ngoài đứng chờ, Ngô Hoành Kiệt cảm thấy cục tức trong lòng cuối cùng cũng mất.

Vệ Thư Tuân nhướng mày: “Ngô Hoành Kiệt, tiền thiết bị đền xong rồi hả?”

“Cái, cái gì?”

Vệ Thư Tuân tới gần hắn: “Chọc tôi nữa, tin tôi phá hết mọi thực nghiệm của anh không?” Y từ trước đến nay luôn lấy tôn chỉ làm chuyện xấu phải để lại tên, lén lút trả thù không dám cho đối phương biết, vậy coi như trả thù gì chứ!

“Mày…” Ngô Hoành Kiệt cắn răng: “Là mày làm?”

“Đúng phóc nhé.” Vệ Thư Tuân nghiêng đầu nhìn về phía Ngô Hoành Kiệt nổi cả gân xanh: “Thực nghiệm sau của anh là gì? Trắc định chỉ số khúc xạ quang phổ đúng không? Tin tôi có thể cho người đổi luôn thiết bị phản xạ cung của anh không?”

Thiết bị phản xạ cung có thể chính xác chiếu ra chỉ số khúc xạ ánh sáng, nhưng độ chính xác yêu cầu rất cao, hơi có điểm lệch, cả thực nghiệm liền thất bại. Ngô Hoành Kiệt không dám đánh đổi, hắn hiện tại thầm nghĩ mau mau hoàn thành luận văn tốt nghiệp, lấy được giấy chứng nhận học vị từ giáo sư Triệu rồi rời đi.

“… Tôi đã biết, tôi sẽ không gây chuyện với cậu nữa.” Ngô Hoành Kiệt thở sâu: “Cậu cũng đừng quá đáng, tôi cũng là có quan hệ đấy.”

Nói một câu ngoài mạnh trong yếu như vậy xong, Ngô Hoành Kiệt lập tức bỏ đi, một giây cũng không muốn đứng chung với Vệ Thư Tuân. Sinh viên năm hai bình thường phá phách hư hỏng lắm không phải đánh nhau thôi sao? Thằng này cư nhiên biết xuống tay từ phòng thí nghiệm, điểm bắt đầu của y cũng cao quá đó!

Diệp Thành Thiên đi ra khỏi tòa thực nghiệm, liền thấy bóng Ngô Hoành Kiệt vội vàng bỏ đi, lo lắng chạy lên: “Thư Tuân, Ngô Hoành Kiệt lại gây sự với em à?”

“Không có.” Vệ Thư Tuân cười cười, cùng Diệp Thành Thiên tìm một phòng học trống để ngồi xuống, hỏi anh có biết tin gì về giáo sư Quan Trình hay không.

“Giáo sư Quan Trình?” Diệp Thành Thiên mở laptop mang theo bên người ra, bắt đầu tra tìm: “Trên trang web Trường có tư liệu của thầy ấy.”

Vệ Thư Tuân giật mình: “Đúng ha, em quên mất.”

Trên trang web trường có lý lịch giới thiệu về các giáo sư lớn, như kinh nghiệm dạy học, làm nghiên cứu gì, từng đạt được giải thưởng gì, phương hướng nghiên cứu ngành nghề nào. Rất sơ xài, căn bản nhìn không ra cái gì.

Diệp Trình Thiên quay màn hình qua cho Vệ Thư Tuân, nghi ngờ hỏi: “Em tìm thông tin giáo sư Quan Trình làm gì?”

“Có một số việc…” đồng tử Vệ Thư Tuân hơi co lại, nhìn lướt qua lý lịch và giải thưởng của giáo sư, ở đoạn cuối cùng nhìn thấy hướng nghiên cứu chuyên ngành của giáo sư Quan Trình: Động lực học đa thể, khí động lực học bất quy tắc, động lực học tàu vũ trụ và chuyển động cơ học sinh vật.

Tuy mấy danh từ chuyên ngành này nhìn không hiểu cái gì, nhưng nhìn mặt đoán nghĩa, trung tâm khoa học kỹ thuật Không thành tương lai, hẳn chính là thông qua những chuyên ngành này nghiên cứu chế tạo ra.

Kế tiếp nên làm thế nào?

Tạm thời không có cách nào, tận thế là chuyện của mấy chục năm sau, nhưng nếu bây giờ y không cố gắng ôn tiếng Anh, tận thế của y cũng đến trước đó. Cho nên y vẫn khôi phục cuộc sống bình thường, mỗi ngày cứ theo lẽ thường lên lớp, buổi tối học bổ túc tiếng Anh, tranh thủ một lần thi cho qua cấp IV.

Tuy vội vàng chuẩn bị cuộc chiến với tiếng Anh cấp IV, nhưng không có nghĩa là y quên mất lời thề thay đổi tương lai của mình ngay. Dưới tình huống máy học tập không thể cung cấp kỹ thuật trung tâm, Vệ Thư Tuân thậm chí cũng đã nghĩ đến cách ngu ngốc nhất, chính là tiến vào phòng thí nghiệm của giáo sư Quan, thông qua tài liệu vượt qua thời đại của máy học tập, phụ trợ phòng CA hoàn thành kỹ thuật trung tâm Không thành trước. Dù cho chỉ đi trước mười năm, cũng đủ thành lập thêm mấy cái Không thành.

Nhưng điều này đại biểu là, có thể y phải chôn cả đời trong phòng thí nghiệm, Vệ Thư Tuân cũng không quá muốn. Có lẽ có người thích cuộc sống như vậy, nhưng quy hoạch đối với nhân sinh của Vệ Thư Tuân vẫn là nghiêng về chủ nghĩa hưởng lạc, ít nhất cái nghề khoa học gia này, đối với tên cựu côn đồ như y thật sự quá xa vời.

Đảo mắt đã đến ngày thi tiếng Anh, Vệ Thư Tuân chuẩn bị sẵn bút, cùng bạn chung phòng đi đến trường thi. Ngũ Phong và Vương An Thanh một bên ôm sách, một bên nhẩm nhẩm từ vựng, thỉnh thoảng lấy một tờ A4 ra nhìn. Tờ A4 này tất nhiên không phải phao hay gì, mà là các kinh nghiệm thi tiếng Anh của anh chị khóa trước post trên diễn đàn trường. Kỹ càng tỉ mỉ chỉ điểm kỹ xảo ôn tập của từng dạng câu thi.

Tỷ như nếu nghe không hiểu, vậy chọn cách nghe câu phản nghĩa, thông qua đó sẽ chọn được đáp án chính xác. Còn có đọc hiểu, nên tìm từ mấu chốt trên tiêu đề trước, rồi thông qua từ mấu chốt tìm được đáp án chính xác vân vân. Bởi vì nghe nói rất hữu dụng, Ngũ Phong và Vương An Thanh trực tiếp chép ra mang theo bên người, lo mình khẩn trương quá sẽ quên.

Tuy Vệ Thư Tuân cảm thấy chiêu trò này còn không có ích bằng học thêm mấy từ vựng.

Tuy không thích tiếng Anh, nhưng trí nhớ Vệ Thư Tuân tốt, hơn nữa trong khoảng thời gian này học bổ túc, lúc thi cũng không cảm giác khó khăn lắm, cảm giác rất thoải mái mà thi xong. Cái không thoải mái là thi xong còn phải an ủi hai thằng bạn Ngũ Phong và Vương An Thanh, bọn họ hình như không ổn, vừa ra khỏi phòng thi đã u sầu đầy mặt, Vệ Thư Tuân và Dư Hân không thể không góp tiền kêu bọn họ ra ngoài trường ăn một buổi thịt nướng, cuối cùng mới làm bọn họ vui vẻ lên.

Sau khi cuộc thi tiếng Anh kết thúc, ngay sau đó lại là thi cuối kỳ. Trước kia coi trên mạng cùng TV, cảm thấy cuộc sống đại học chính là yêu đương, phiền não lớn nhất chính là thất tình hoặc yêu n tay, hiện tại mới phát hiện, trừ bọn học chơi cho vui, hễ là người hơi có ý tưởng chút, đa số đều sống mà không ngừng thi cử.

Trừ một tiếng Anh cấp IV, một máy tính cấp II, Vệ Thư Tuân còn chưa tính thi lấy bằng gì khác, cũng đã bận tối mặt tối mày, không thể tưởng nổi có người còn phải thi lấy các loại bằng chứng chỉ khác, làm sao có thời gian lãng phí mà đi diễn phim tình cảm. Nếu mà quay cuộc sống đại học thật sự lên màn ảnh, rõ ràng chỉ là xoay quanh các loai chứng chỉ bằng cấp khác nhau thôi á!

Hôm nay lúc đang ôn tập, đột nhiên nhận được điện thoại của Tôn Y, hẹn y đến phòng thí nghiệm nói chuyện. Vệ Thư Tuân học kỳ này bề bộn nhiều việc, đã thật lâu không đến đó, Tôn Y, Lưu Vĩnh Đông, Phùng Vĩ đã năm tư, hiện tại đang vội làm luận văn tốt nghiệp, cũng không có thời gian đi, bốn người đã rất lâu chưa thấy mặt.

Đúng hẹn tới, Vệ Thư Tuân vừa vào cửa không bao lâu, Tôn Y, Lưu Vĩnh Đông, Phùng Vĩ lần lượt mở cửa đi vào. Vừa đến, Lưu Vĩnh Đông liền khoa trương xua xua tay áo: “Oa, nơi này đã bao lâu không quét dọn? Anh đụng phải mạng nhện rồi!”

“Rất lâu rồi em không có đến.” Vệ Thư Tuân nhún nhún vai, cười nói: “Chẳng lẽ chúng ta lâu ngày gặp mặt, là để cùng nhau vệ sinh phòng à?”

Phùng Vĩ cười: “Anh cũng không có thời gian a, luận văn tốt nghiệp còn chưa xong nè!”

“Được rồi, vậy kêu em đến có chuyện gì?”

Tôn Y đi vào một góc phòng, chỉ chốc lát lấy ra một phần tư liệu, hỏi Vệ Thư Tuân: “Thư Tuân, tụi anh chuẩn bị tốt nghiệp, phòng thí nghiệm này em muốn không? Nếu muốn thì phải đi xử lý thủ tục.”

Phòng này ban đầu là nhà kho của trường, Tôn Y thông qua người cha làm giáo sư của Đại học A mà thuê rồi đổi thành phòng thí nghiệm, hiện tại ba người đều chuẩn bị tốt nghiệp, vì thế trực tiếp chuyển nhượng cho Vệ Thư Tuân. Vệ Thư Tuân đương nhiên muốn, bởi vì là cho sinh viên thuê, tiền thuê rất rẻ, một tháng chỉ cần một ngàn. Vệ Thư Tuân có chút tiền gởi ngân hàng, miễn cưỡng cũng gánh nổi, nhưng xem ra về sau lại cần nghĩ cách kiếm thêm.

Xong xuôi thủ tục, bốn người bạn lâu ngày không gặp cùng nhau đến nhà ăn liên hoan bên hồ. Biết được Tôn Y và Lưu Vĩnh Đông chuẩn bị thi IELTS, Vệ Thư Tuân hơi tiếc nuối, nếu hai người bọn họ đi du học, chỉ sợ trong mấy năm tới sẽ không gặp nhau được. May mà Phùng Vĩ còn ở lại Thành phố A, hai người có thể thường lui tới.

Nghe kế hoạch tương lai của Tôn Y và Lưu Vĩnh Đông, Vệ Thư Tuân liên tưởng đến quyết định của mình, nhịn không được hỏi: “Tôn Y, các anh cảm thấy công trình cơ học thế nào?”

Tôn Y đẩy đẩy mắt kính: “Công trình cơ học? Là chuyên ngành của học viện hàng không vũ trụ, thế nào?”

“Nếu em muốn học hai ngành, học công trình cơ học thế nào?” Vệ Thư Tuân vò vò đầu, thật sự là kế hoạch ngốc lại tốn thời gian, nếu máy học tập hữu dụng xíu thì tốt rồi.

Tôn Y cùng Lưu Vĩnh Đông liếc nhau, Lưu Vĩnh Đông lắc đầu: “Nếu đủ thời gian, học hai ngành  là chủ ý tốt. Nhưng tụi anh không ủng hộ em học công trình cơ học, đây không phải một ngành tốt.”

———————-

Tác giả có lời cần nói: Trả lời một vài nghi vấn.

Một, tận thế là xảy ra sau khi Vệ Thư Tuân chết, thiên thạch bao trùm toàn cầu, cho nên Vệ Thư Tuân không có khả năng ngăn cản tận thế xảy ra.

Hai, virus, phóng xạ vân vân, tương lai còn chưa nghiên cứu ra kháng thể, thời đại này càng không có khả năng. Hơn nữa bài này không phải đi theo hướng nghiên cứu sinh hóa.

Ba, nhân vật chính tên gọi Vệ Thư Tuân, không phải tên là thần vạn năng, cho nên y chưa chắc có thể cứu vớt thế giới.

Bốn, con đường đời của nhân vật chính là côn đồ đi đến khoa học gia, lộ tuyến khác toàn bộ Give up all.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play