Khai giảng hơn một tháng, Vệ Thư Tuân rốt cục có cơ hội tiếp xúc chút chút với môn học có liên quan đến chuyên ngành——《thực hành điện công điện tử》.

Giai đoạn đầu của《 thực hành điện công điện tử 》đều là nguyên lý căn bản, sơ đồ mạch điện, nội dung chỉ giới hạn trong sách giáo khoa, Vệ Thư Tuân trước đó có học cơ bản rồi, hơn nữa được Tôn Y dạy rất nhiều tri thức điện tử, giờ coi sách chỉ thấy lơ ngơ buồn ngủ. Hơn một tháng, thầy mới giảng đến phân biệt nguyên linh kiện chủ chốt điện tử, y thì đã tự học xong hết phần sau, đang nghĩ có nên trốn học không, rốt cục nghênh đón tiết học chế tạo.

Tiết đầu tiên là cách sử dụng dụng cụ máy móc thường dùng, thầy đưa mọi người đến phòng điện tử, trong ánh mắt chờ mong của các sinh viên, thầy dạy họ “Làm cách nào sử dụng bút thử điện đúng cách”.

Vệ Thư Tuân thiếu chút nữa hộc máu, nhưng thầy nói, bút thử điện là dụng cụ mới bắt đầu không thể thiếu của khoa điện công, cả bút thử điện còn dùng không tốt, đừng nói thêm gì đến sử dụng mấy thứ khác, đến lúc đó cả việc có rò điện không cũng không biết.

Cho nên mọi người chỉ có thể kiềm chế tâm tình, dưới sự chỉ dẫn của thầy, học cách cầm bút chính xác, làm sao phân biệt điện xoay chiều và một chiều. May mà trừ bút thử điện hơi dài dòng một chút, những cái khác như nhíp, bộ cờ lê, cái đục, kềm cắt vỏ, kềm ống, đồng hồ vạn năng, megom kế vân vân, đều chỉ tùy tiện giảng hai câu. Trong phòng có cả máy khoan, đáng tiếc thầy lại không cho dùng.

Tuy học khoa điện, nhưng rất nhiều người từ nhỏ đến lớn căn bản hoàn toàn chưa tiếp xúc qua dụng cụ kim khí, đặc biệt là con gái, loại dụng cụ thông thường nhất như đồng hồ vạn năng nghe thầy giảng xong vẫn không biết cách dùng. Về phần megom kế, kềm lột vỏ, kềm ống càng là nghe còn chưa nghe qua, một ít nam sinh biết dùng liền nhân cơ hội chỉ cho các cô, để nhận được mấy câu khen ngợi bội phục. Vì thế các nam sinh vốn biếng nhác nháy mắt sinh động lên, hưng trí bừng bừng chỉ các nữ sinh các dụng cụ này sử dụng thế nào.

“Thư Tuân, cái kềm lột vỏ này dùng thế nào vậy?” một nữ sinh bên cạnh Vệ Thư Tuân tay phải cầm kềm lột vỏ, tay trái một sợi dây điện đã cũ, hình như vẫn không hiểu được lột vỏ dây điện thế nào, vì thế quay đầu hỏi Vệ Thư Tuân.

“… Không biết.” Vệ Thư Tuân hữu khí vô lực, không rõ đám Ngũ Phong vì sao có thể hưng trí bừng bừng giảng giải cách dùng đống công cụ cơ bản đến vậy. Càng không rõ đám con gái, rõ ràng chả biết chút gì về điện tử, hiển nhiên trước kia cũng không thích, vì sao còn ghi danh vào khoa này chứ.

Sau đó lại có mấy nữ sinh đến hỏi Vệ Thư Tuân, y đều đáp không biết như vậy.

Nói thế nào đây, nữ sinh làm nũng là đáng yêu thật, nhưng Vệ Thư Tuân không thích thái độ của các cô. Làm sinh viên khoa điện mà cả dụng cụ cơ bản cũng không biết, lãng phí cả tiết để học cách dùng thế nào, còn hi hi ha ha cười bán manh cho là vui đùa. Thầy tốn cả tiết đầu tiên là đặc biệt dạy cách nhận biết dụng cụ chính là vì cho các cô thời gian, còn không tự giác nữa chứ!

May mà tiết thứ hai rốt cục bắt đầu chương trình chính thức: thiết kế và chế tác bản mạch in.

Bản mạch in là bản mạch nguyên thủy nhất, in lên board đồng một tờ giấy bóng chống ăn mòn, rồi căn cứ vào đường mạch trong giấy đó mà khắc, kỹ thuật này đơn giản như in ấn trên giấy, bởi vậy được xưng là bản mạch in.

Hiện tại sử dụng phổ biến là bản mạch hai mặt và bản mạch nhiều lớp, tuy nhiên bản mạch in đơn giản nhất, nhưng đối với sinh viên nhập môn mà nói, đây là chương trình trụ cột tốt nhất.

Cách tạo bản mạch in rất đơn giản, chính là trên một bản mạch trống, dùng đinh tán, trụ cố định làm tiếp điểm, căn cứ mạch điện tiến hành thiết lập đường dẫn, lắp đặt thiết bị tương ứng.

Vì chiếu cố các sinh viên nhập môn, sơ đồ bản  mạch PCB đơn giản đến làm người ta giận sôi, bất quá là mấy đường dẫn đơn giản, đường dẫn phức tạp nhất là một đường gấp khúc, còn lại thì đều thẳng tắp. Hơn nữa giai đoạn đầu in sơ đồ PCB lên giấy bóng, cắt bỏ, chuyển ấn, bởi vì sinh viên quá đông, đều là thầy làm. Các sinh viên đứng một bên nhìn thao tác, sau đó lấy bản mạch sớm đã được chuẩn bị sẵn mà tiến hành bước cuối cùng là cho ăn mòn, khoan, phủ bề mặt.

Đối với sinh viên chưa từng tiếp xúc với điện tử mà nói, đây kỳ thật cũng coi như thể nghiệm đầu rất thú vị, cho dù là Vệ Thư Tuân đi theo bọn Tôn Y chế tác qua không ít thứ, cũng chỉ từng dùng bản mạch điện tử đã thành phẩm, bản mạch in tối sơ cấp tuyệt đối chưa làm qua. Nhưng cảm giác này nói thế nào đây, cứ như một thiết kế sư tràn ngập nhiệt tình muốn học bản thiết kế đang là trào lưu quốc tế, mà bước đầu tiên được dạy chính là đi gắn cúc áo vậy, buồn bực đến mức nào là hiểu rồi.

Mặt vô cảm làm xong, mặt vô cảm nộp lên, được chấm điểm cao nhất ngay tại chỗ, 99 điểm. Thầy còn khích lệ: “Vừa rồi thầy phát hiện em làm rất linh hoạt, xem ra trước kia em có học rồi, tiếp tục cố lên.”

Vệ Thư Tuân mặt vô cảm tiếp mà run run khóe miệng, tan học xong chạy ào tới phòng thí nghiệm, cướp đoạt các loại bản vẽ của ba người Tôn Y lưu lại trước kia mà bắt đầu chế tác —— hồi đó y ghét bỏ mấy tấm bản vẽ này quá đơn giản, giờ không dám ghét nữa, đống bản vẽ này kéo đại cái nào ra cũng thú vị chán hơn bản mạch in a!

Lúc ba người Tôn Y về phòng thí nghiệm nghỉ ngơi, liền nhìn thấy Vệ Thư Tuân ghé vào bàn thực nghiệm đã chế tạo ra vài cái thành phẩm, họ nghi ngờ nhìn nhau: “Chú ấy bị kích thích gì hả bây?”

May mà tiết thứ ba tuy vẫn là nội dung về bản mạch in, nhưng đã nói đến nguyên lý thiết kế sơ đồ bản vẽ. Nội dung bao gồm nguyên tắc bố cục, luồng tín hiệu, nguyên tắc tản nhiệt, thiết kế điện từ tương hợp vân vân.

Tuy trong đó, chỉ có một ít nguyên lý rất đơn giản, thậm chí chỉ có thể coi là những phần cần chú ý mà thôi, nhưng Vệ Thư Tuân thiếu chính là những trụ cột này, y nghiêm túc lấy bút từng câu từng chữ ghi lại kỹ.

Thầy giảng bài trong giảng đường, dùng màn hình máy chiếu để phóng giáo trình. Nhưng các sinh viên nhìn đống dụng cụ đặt trên đài thực nghiệm, đã sớm kiềm chế không nổi, muốn tự tay chế tạo như lần trước. Vì thế có người lớn tiếng giục: “Thầy ơi, chỉ nhìn thôi cũng không biết làm đâu, không bằng một bên làm một bên học, như vậy mới học nhanh đó thầy!”

“Đúng đó đúng đó!” mấy sinh viên khác phụ họa. Hiện giờ có quá nhiều bản mạch, tùy tiện đến chợ điện tử nào cũng mua được, giá cả cũng không đắt, căn bản không cần phải lãng phí thời gian học bản mạch in. Nhưng bọn họ chờ mong tiết này, nói là vì được tự tay chế tác, nhưng thực tế chính là kiếm cơ hội khoe khoang trước mặt nữ sinh thôi.

“Im lặng!” Mắt thấy mọi người bắt đầu ồn ào, Vệ Thư Tuân nhíu mày, nói tiếng im lặng.

Tiếng của y không lớn, giọng điệu cũng không gắt gỏng, nhưng xưa nay nhân duyên trong lớp vẫn tốt, có uy tín. Gần như là y vừa mở miệng, cả lớp lập tức im lặng lại.

Vệ Thư Tuân lẳng lặng nhìn về phía thầy giáo có chút dại ra, nói “Thầy ơi, cứ tiếp tục đi ạ.”

“… A, a, được.”

Thầy dạy 《 thực hành điện công điện tử 》là một giảng viên mới về còn rất trẻ, không có kinh nghiệm giảng dạy gì, chỉ thờ phụng phương châm dạy học phải tận khả năng làm các sinh viên hứng thú, mắt thấy mọi người không có ý học lý thuyết, thầy đã chuẩn bị dừng giảng bài rồi. Dù sao đối với đa số người mà nói, những lý thuyết này có lẽ cả đời cũng không dùng đến.

Ai biết một sinh viên nhẹ nhàng la một câu, cả lớp cư nhiên an tĩnh lại. Giảng viên trẻ tuổi này hơi há hốc, đờ đẫn giảng xong lý thuyết, cuối cùng nói: “Bản vẽ thầy đã vẽ xong, mỗi người một tấm. Yêu cầu thiết kế là pad không ít hơn 80 cái, độ rộng dây dẫn là 30mil, kích thước pad là D=60mil, d=25mil. Dụng cụ cùng bản vẽ đều đủ hết, làm thế nào là tự các anh chị thôi.”

Có lẽ là có chuyện gì, giao bài tập xong thầy liền rời đi, chỉ chừa cho mỗi người một bản vẽ, một cái bàn làm việc, mấy board đồng, họ bắt đầu thực hành. Bàn làm việc tự do lựa chọn, mỗi nữ sinh tìm một nam sinh hỗ trợ, xét thấy biểu hiện lạnh nhạt của Vệ Thư Tuân ở tiết trước, chả có ai tìm đến y, y cũng vui vẻ mà được nhàn nhã.

Rất nhanh đã chuẩn bị xong board đồng, bắt đầu khắc. Chính là dùng giấy than khắc lên trên mặt board đồng. Hoạch định xong một nửa, đột nhiên một người đi qua phía sau Vệ Thư Tuân, đụng y một cái, bút của Vệ Thư Tuân lệch đi, xẹt qua cả bản mạch, cả tấm bản vẽ liền bị hủy.

Vệ Thư Tuân quay đầu nhìn về phía sau, thấy là Chung Hữu đang hất cằm nói “Xin lỗi ha, không cẩn thận đụng phải cậu.”

Ngũ Phong bên cạnh tóm lấy hắn: “Cái gì không cẩn thận, mày rõ ràng là cố ý đụng vào!”

“Thế nào thế nào, muốn đánh người hả?” Chung Hữu không biết là sợ hay cố ý muốn gây chuyện, kêu la lên, người bên cạnh đều quay nhìn bên này. Vệ Thư Tuân nhíu mày, đè Ngũ Phong lại: “Bỏ đi, đừng động vào nó.”

“Hừ, coi chừng tao đó!” Không nói bây giờ là thời gian lên lớp, cũng không thể bởi vì bị đụng một cái liền đánh người. Ngũ Phong tuy tính cách lỗ mãng, nhưng cũng phân rõ phải trái. Chỉ có thể cảnh cáo ngoài miệng một tiếng, đẩy hắn ra.

“Hừ, sợ mấy người hả?” Chung Hữu tuy nói vậy, nhưng tốc độ chuồn chả chậm chút nào, rất sợ Ngũ Phong thật sự ra tay.

Học kỳ trước bởi vì đánh bài, lại làm hại đám bạn trong lớp thiếu chút nữa bị đám lưu manh đánh, Chung Hữu nghĩ thông suốt lại đi vu khống Vệ Thư Tuân để tẩy trắng chính mình, kết quả bị Vệ Thư Tuân đánh một trận trước mặt cả lớp, mất hết mặt mũi, thanh danh cũng nát bét, cả lớp đều không thích nói chuyện với hắn. Chung Hữu quả thật vừa sợ vừa hận Vệ Thư Tuân, nhưng đánh thì đánh không lại, Vệ Thư Tuân trên lớp hòa đồng, cũng không có yêu thích hư hỏng gì, muốn bịa cũng bịa không ra được chuyện gì, chỉ có thể oán hận mà chịu đựng.

Học kỳ này mới khai giảng không lâu lại quậy ra chuyện hai đứa con gái cùng tranh giành Vệ Thư Tuân, quá đáng nhất chính là, tuy đều bị đá, nhưng không riêng hai người bị cự tuyệt, mà cả đám nữ sinh khác đều thực khích lệ Vệ Thư Tuân, cảm thấy y từ chối rất rõ ràng, không có dây dưa đùa bỡn tình cảm nữ sinh, là một người con trai tốt

Vừa rồi người đầu tiên gọi thầy đừng giảng nữa trực tiếp thực hành đi chính là hắn, nguyên nhân đương nhiên là vì bên cạnh vừa vặn là một bạn nữ rất xinh đẹp. Ai biết lại bị Vệ Thư Tuân mắng im lặng. Chung Hữu lúc này đã quên cơn đau học kỳ trước bị đánh, chỉ nhớ cảnh tượng Vệ Thư Tuân ức hiếp mình, cộng thêm sự ghen ghét sinh ra trong khoảng thời gian này. Ngặt nỗi hắn nhát gan, không dám làm chuyện xấu gì thật, cũng chỉ dám cố ý đi tới đụng vào Vệ Thư Tuân, phá hư bài tập của y.

“Thư Tuân, tớ thấy rõ nó cố ý đụng cậu đó.” Thấy Chung Hữu trốn trở về, Ngũ Phong tức giận kể.

“Tớ biết, bản vẽ của tớ hư rồi, cậu cho mượn dùng chút đi.”

“A, vậy cậu chờ chút, tớ còn chưa vẽ xong.”

“Ừ, không sao, tớ không vội.”

Tất cả mọi người bắt đầu chế tác, chỉ có Vệ Thư Tuân bởi vì có không bản vẽ mà đứng một bên chờ. Lấy tính cách của y, liền tính bị phá hư bản vẽ, cũng sẽ không nói gì, chỉ cần đối phương không phải cố ý. Nhưng cho dù là cố ý, trước kia y nhiều lắm chỉ chửi vài tiếng, sẽ không vì một tấm bản vẽ mà đánh người, huống chi y đã quyết định làm một học sinh ngoan chân chính.

Vệ Thư Tuân đẩy đẩy kính, ngón tay xoay xoay cây bút, nhàn nhàn nhã nhã chậm rãi đi đến phía sau Chung Hữu.

Chung Hữu rụt bả vai, trốn qua bên cạnh: “Làm… làm gì?”

“Không có gì, bản vẽ của tôi hư, không có việc gì làm.” Vệ Thư Tuân mỉm cười.

“Thế nào? Muốn đánh người hả? Tôi… tôi sẽ nói thầy bây giờ!” Chung Hữu miệng cọp gan thỏ kêu la, nữ sinh bên cạnh kinh ngạc liếc qua một cái, ánh mắt lộ nét khinh bỉ.

“Yên tâm, một bản vẽ thôi, tôi không đến mức vì việc nhỏ này mà đánh người.” Vệ Thư Tuân đẩy đẩy kính, ngòi bút gõ gõ trên bản vẽ của Chung Hữu: “Lãng phí một tấm bản vẽ.”

Chung Hữu không hiểu chi hết nhìn Vệ Thư Tuân nói xong liền rời đi, lúc phục hồi tinh thần liền mở miệng trào phúng: “Hà, cố làm ra vẻ, thách cậu cũng không dám đánh tôi.”

Rõ ràng học kỳ trước đã no đòn mà còn nói. Nữ sinh bên cạnh im lặng dời bàn đi xa một ít.

Vệ Thư Tuân trở về bàn mình, Ngũ Phong vừa vặn đã vẽ xong, đưa bản vẽ cho y, cũng tò mò hỏi: “Vừa rồi cậu tìm Chung Hữu làm gì?”

“Không có gì, bỏ thêm một chấm thôi.” Vệ Thư Tuân bình tĩnh nói.

“Bỏ thêm một chấm?”

“Thêm một chấm trên trị số độ rộng của dây chủ thôi.” Vệ Thư Tuân đẩy đẩy kính: “Không biết nó có phát hiện không nữa.”




“… Không biết.” Vệ Thư Tuân hữu khí vô lực, không rõ đám Ngũ Phong vì sao có thể hưng trí bừng bừng giảng giải cách dùng đống công cụ cơ bản đến vậy. Càng không rõ đám con gái, rõ ràng chả biết chút gì về điện tử, hiển nhiên trước kia cũng không thích, vì sao còn ghi danh vào khoa này chứ.

=> Cái này khó nói nha, vd như tui, hồi đó chả biết gì về vật liệu mà vẫn đăng kí thi vào đó. Một là vì triển vọng ngành nghề (trắng ra là nghe bàn dân thiên hạ đồn nghề này mai mốt kiếm nhiều tiền =)))), hai là cũng không thật sự yêu thích một ngành nào cả cho nên nhắm mắt đưa chân đại.

Không phải ai tới tuổi thi đại học cũng biết mình thật sự thích cái gì, riêng tui thì cái gì cũng tàm tạm mà chả nổi trội cái gì cả, phải xét đến rất nhiều khía cạnh, vd như ngành có dễ kiếm việc làm không, lương trung bình là bao nhiêu, ba má đòi hỏi thế nào, và sau khi học xong năm nhất hay năm hai thậm chí năm ba thì có cảm giác mình thật sự yêu ngành không? Không thì bỏ đi học cái khác cũng chả ai nói gì.

Tui thì tui thấy tui đã quyết định quá chính xác khi chọn ngành Silicat ^^ Không hối hận gì hết vì càng học tui càng thấy thích a…..
À, tui tâm sự thêm vài chuyện vs mọi người nhé…..

Tui đã phát hiện ra một điều: Mấy con mèo nhà tui toàn kỳ ba thôi mọi người ạ. Bỏ qua 2 con mèo gay bữa hổm tui kể mọi người nghe nhé, nhà tui có một chị mèo tên là Đại Tỷ, một chị tên là Meo Meo. Cả hai chị đều mang bầu của trai hàng xóm (tại hai anh mèo đực trong nhà yêu nhau rồi) chị Đại Tỷ đẻ trước được ba con mèo con, chỉ cưng như cưng trứng, nằm kè kè bên con mà ko đi đâu hết, đói cũng nằm đó mà ré lên đòi ăn chứ ko chịu rời khỏi con chỉ.

Đáng tiếc là con chỉ yểu mệnh, cả ba con đều chết (đừng hỏi tui nguyên nhân nhé, tui k biết đâu), cái cũng tới lúc chị Meo Meo đẻ, cơ mà cái nết con Meo Meo nhà tui lạ lắm, đẻ xong là tha con lên la phong giấu rồi bỏ đi chơi chứ không thèm chăm con cái gì hết, mèo con đói nó kêu thảm thiết, chị Đại Tỷ nghe tiếng mèo con kêu xót ruột dùm hay sao ấy, cái chỉ leo lên tha con người ta xuống, cho bú liếm liếm ngủ chung như đúng rồi luôn. Chị Meo Meo sau chuyến đi chơi trở về, kiếm con hoài k thấy thì phát hiện 3 đứa con mình bị Đại Tỷ bắt cóc mẹ nó rồi @@

Tên nào mèo nấy, Đại Tỷ quả là Đại Tỷ, chị Meo Meo nhào qua giành lại con, chị Đại Tỷ giở thói mẹ mìn oánh người ta tan nát, cái chị Meo Meo nhắm oánh không lại rồi nên  bỏ mẹ 3 đứa con đi chơi luôn @@ tui thì tui sợ chị Đại Tỷ sinh con lâu rồi sữa không đủ cho ba con mèo con nên cứ rình rình bắt Meo Meo lại cho tụi nhỏ bú, ai dè nó né nó giãy như không phải con nó thật á. Cái Đại Tỷ sau khi bị đánh lạc hướng đi ra ngoài cho ăn về thấy cảnh tượng trên, nó…… oánh con Meo Meo tiếp. Và tui đã thua rồi các cô ạ, một đứa muốn giành và một đứa thì chịu cho giành, tui thua……

Chắc mai mốt tui phải đổi tên Đại Tỷ thành Mẹ Mìn, may là Meo Meo nó k thiết tha gì đến con nó chứ nếu nó cưng con như chị Đại Tỷ chắc nhà tui có chiến tranh dài dài coi rồi @@

Câu chuyện trên là có thật, tui không bịa nhá, bữa nào tui chụp chân dung Mẹ Mìn và Meo Meo lên cho coi @@

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play