“Những phiền toái đó, tôi đã giải quyết.”

Đây là câu đầu tiên Chu Tuyền nói với Vệ Thư Tuân, câu nói thứ hai là: “Đừng lo.”

Vệ Thư Tuân ngẩn người, trong nháy mắt tim bỗng ấm lại.

Nhân duyên của Vệ Thư Tuân rất tốt, tuy mê chơi nhưng cũng rất ít gây chuyện, bình thường đều là đám bạn có chuyện, y giúp. Từ hồi cấp 2 đến giờ, mỗi lần đánh nhau y chưa từng vắng mặt, bạn bè bị ức hiếp y đều là người chạy đi giúp đầu tiên, chưa một lần trốn tránh.

Giờ y đụng phải chuyện này, đám bạn không ai có chút liên lạc, chỉ có Nghiêm Đông Nam gọi đến một cú, kêu y trốn ở nhà đừng có đi ra.

Nói sợ hãi, không bằng bảo tâm y đã thật lạnh.

Huynh đệ mấy năm trời, so không nổi với cái công việc kiếm được đồng tiền lớn trong mắt họ kia. Cuối cùng lại là một người không chút quan hệ ra mặt giúp y, trấn an y đừng lo lắng.

Vệ Thư Tuân trợn mắt nhìn, mỉm cười: “Cám ơn.”

Chu Tuyền sờ sờ đầu y, hắn nhìn thấy hốc mắt thiếu niên hơi đỏ lên, đại khái mấy ngày nay thật sự sợ hãi rồi, dù sao chỉ là học sinh bình thường. Trước đó hắn cho người niêm phong quán bar nhưng lại không chú ý đến việc nhỏ này, hôm qua cục trưởng Tiết đến thăm ông nội, một cấp dưới mà cục trưởng mang đến muốn lén tranh công với hắn nên nói ra việc này.

Tuy đã phân phó đối phương giải quyết, nhưng lại nghĩ đến Vệ Thư Tuân mọt sách như vậy, khẳng định sẽ sợ đến không biết làm sao. Không có số điện thoại của Vệ Thư Tuân, Chu Tuyền đành đến thẳng Nhị Cao thông báo cho y.

Nói thật hắn cũng cảm thấy mình có vẻ quá nhiệt tình thì phải, hai người chưa gặp qua vài lần, hành vi của hắn có vẻ hơi thân thiết với người quen sơ. Nhưng thấy y bởi vì câu nói đó thôi mà đỏ mắt, hắn lại nhịn không được mà mềm lòng, cảm thấy đặc biệt đi một chuyến thông báo cho y vẫn rất đáng giá.

“Đưa số điện thoại của cậu cho tôi.”

“A?”

“Số điện thoại.”

“A.”

Lúc hai người trao đổi số, chỗ ngồi sau xe Chu Tuyền thò ra hai cái đầu nhỏ. Hai cậu bé chừng bảy tám tuổi, nhìn đáng yêu tinh ranh ló ra cười hì hì, hỏi: “Anh là bạn của anh họ ạ?”

“Có muốn đi chơi chung không anh?”

“Cám ơn, không cần đâu.” Vệ Thư Tuân mỉm cười lắc đầu.

Trao đổi số điện thoại xong, Chu Tuyền nhét di động về, nhìn đồng hồ, đã không còn sớm. Hắn là người ít nói kiệm lời, đến đây cũng chỉ là thông báo cho Vệ Thư Tuân, bản thân cũng không có hứng nói chuyện phiếm. Nếu đã nói rõ ràng, Chu Tuyền liền gật gật đầu với Vệ Thư Tuân, nói “Tôi đi.” Rồi trực tiếp lái xe rời đi.

Hai cậu bé phía sau hắn khoan khoái vẫy tay: “Tạm biệt anh nha.”

“Hả… Tạm biệt…” Vệ Thư Tuân khoát tay áo, có chút nghi hoặc.

Chu Tuyền chỉ đặc biệt đến trường thông báo cho y vậy thôi hả? Người này nhìn lạnh lùng nghiêm nghị, không ngờ nhiệt tâm đến như vậy.

Chuyện đại ca Thành giải quyết thế nào, hôm sau Vệ Thư Tuân liền được báo cho. Vẫn là Nghiêm Đông Nam gọi đến, lần này không lén lút nữa, ngược lại cực kì nhiệt tình hỏi: “Thư Tuân mày biết không? Chuyện của mày giải quyết rồi, nghe nói cấp trên có người trực tiếp cảnh cáo ông chủ, đại ca Thành còn bị kêu lên mắng cho một trận, về sau không ai dám đi gây chuyện với mày nữa rồi!”

“Vậy hả.” Vệ Thư Tuân lạnh nhạt gật đầu, thưởng thức cái webcam trong tay. Gần đây y thường lấy thứ này ra chơi, đáng tiếc nó hoàn toàn hỏng rồi, phản ứng gì cũng không có.

“Thư Tuân mày thiệt chả nghĩ tình bạn bè gì cả.” Nghiêm Đông Nam vào thẳng mục tiêu đề tài: “Mày quen người bạn lợi hại vậy hồi nào thế, cũng không nói cho tụi tao một tiếng, hại tụi tao lo quá.”

“Không có gì để nói.” Bởi vì sau khi tụi mày rời khỏi mới quen a.

Vệ Thư Tuân rũ mắt xuống, so với quen biết người thân phận cao, y càng muốn cùng đám bạn cùng uống rượu tụ tập, làm tên lưu manh bình thường như trước kia, nhưng mà… đã không có khả năng.

“Đúng rồi, anh ta thân phận thế nào vậy? Niêm phong quán bar Huy Hoàng nhất định là vì trút giận cho mày, thật lợi hại a!” Giống như vẫn là bạn tốt không có gì giấu nhau ngày trước, Nghiêm Đông Nam cười nói “Hôm nào cùng mời anh ta ra uống rượu đi!”

“Không cần, anh ta rất bận. Tao chuẩn bị thi, cũng rất bận.”

“Ha? Giỡn hả, mày mà thi cử cái gì chứ?”

“Cứ vậy đi.” Vệ Thư Tuân cúp điện thoại, mặt khó nén thất vọng.

Nghiêm Đông Nam, hoàn toàn không hỏi y có bị thương hay không.

Đợi một ngày, trừ Nghiêm Đông Nam ra, lại có mấy đứa bạn gọi đến, vẫn chúc mừng y thoát khỏi nguy hiểm, tiện thể tìm hiểu thân phận của Chu Tuyền, mời họ cùng đi uống rượu.

Vệ Thư Tuân thất vọng tắt di động. Không ôm kỳ vọng gì nữa, y và đám bạn quả thật đã đi ngược lối. Hơn nữa hiện tại không phải thời điểm thương đông thu buồn, ngay sáng hôm nay, máy học tập tuyên bố nhiệm vụ thứ tư.

Thi đậu Đại học A!

A là đại học trọng điểm đứng hàng đầu toàn quốc, đào tạo ra vô số nhân vật giới chính trị, lấy được vô số giải thưởng quốc tế, là mục tiêu của mọi thí sinh 12 hằng khát khao. Có điều không bao gồm Vệ Thư Tuân.

Lấy thành tích của Vệ Thư Tuân, tuy gần đây ngoan ngoãn lên lớp, điểm trắc nghiệm tăng thêm mười điểm so với thường ngày, nhưng căn bản dĩ vãng quá kém, đuổi theo không kịp nổi. Thi đậu đại học còn miễn cưỡng, huống chi Đại học A.

Đó là con kiến trèo lên đỉnh Everest  a!

Đáng tiếc kháng nghị của Vệ Thư Tuân bị bác bỏ. Bởi vì đây là nhiệm vụ máy học tập tổng hợp lại sau khi Vệ Thư Tuân thiếu mớ phần thưởng kia, mà tuyên bố.

Nói trắng ra đây là Vệ Thư Tuân nợ máy học tập, hơn nữa cũng là bản thân y cam đoan sẽ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ. Về phần y hoàn thành thế nào, máy học tập cốc quan tâm.

Thi đậu Đại học A, trong dạng trường như Nhị Cao sẽ sinh ra danh vọng rất cao, dưới sự giáo dục tốt đẹp của Đại học A, có lẽ cũng có thể bỏ một thân thói xấu của y, tương lai còn có cơ hội đi vào chính đàn. Tóm lại so với học, rồi thi mấy cuộc thi nhỏ xíu, đại học A là có thể tiếp cận mục tiêu nhiệm vụ nhất. Bởi vì đại học A quả thật đào tạo ra rất nhiều người có danh vọng.

Máy học tập tính toán xong, càng kiên định yêu cầu Vệ Thư Tuân phải thi đậu Đại học A.

Vệ Thư Tuân dù sao cũng rất rõ. Trong 24h tuyên bố nhiệm vụ phải có hành động, điểm ấy Vệ Thư Tuân còn nhớ kỹ. Cho nên buổi chiều y lập tức cầm bài thi ngữ văn 78 điểm mới nhất tìm cô chủ nhiệm.

“Cô Dương, em muốn thi đại học A.” Đây là câu nói đầu tiên khi Vệ Thư Tuân tiến vào, bút của cô chủ nhiệm rớt cái cạch xuống đất ngay tại chỗ.

Vẻ mặt Vệ Thư Tuân khẩn thiết đưa bài thi của mình qua, hỏi cô: “Cô xem thành tích này có hi vọng không ạ?”

Đây là bài thi buổi sáng vừa phát, không cần nhìn cũng biết nhiêu điểm rồi. Chủ nhiệm tiếp nhận, đối mặt học sinh hối cải làm người mới, biểu hiện hổm giờ rất tốt đẹp, cô cố cười “Cái này, hơi khó đó.”

Quả thế. Vệ Thư Tuân tiếp tục hỏi: “Nếu em nhất định muốn thi đại học A, xin hỏi nên làm gì bây giờ?”

“Cái này… Cái này…” Chủ nhiệm càng nghĩ, học sinh giỏi như lớp trưởng hay lớp phó học tập nói muốn thi Đại học A, còn có cơ hội cố một chút, Vệ Thư Tuân thì… hoàn toàn không thể nào.

Nhưng chủ nhiệm là một giáo viên tốt, không muốn đả kích lòng tự tin của học sinh, vì thế cố gắng trấn an: “Kỳ thật Vệ Thư Tuân à, đại học mà, không nhất định là cái gì tốt thì học cái đó ngay, mà phải nhìn cái gì thích hợp với em. Ví dụ như hứng thú của em, tương lai muốn làm nghề gì, đó mới là quan trọng nhất, trường học chỉ là cái tiếp theo.”

Nếu là lớp trưởng tới hỏi, chủ nhiệm tuyệt đối sẽ không nói như vậy.

Vệ Thư Tuân trong lòng biết, nhưng vẫn thực cảm kích chủ nhiệm không có nói thẳng: “Em học dở vậy thi không nổi đâu, đừng có mơ.” Chủ nhiệm đúng là một cô giáo đáng kính mà.

“Cô biết em rất thông minh, cách cuộc thi đại học còn 1 tháng, nếu tiếp tục cố gắng, nhất định có thể thi đậu trường hiếu học.” Chủ nhiệm tiếp tục lải nhải: “Đừng nghĩ quá nhiều, cũng đừng tạo áp lực quá lớn cho mình. Thành tích của em tiến bộ hơn trước nhiều rồi, phải tiếp tục cố gắng.”

“Nhưng em viết văn sao vậy? Thụt lùi nhiều quá, rõ ràng bài 《 Đêm đông 》trước kia viết rất hay, phải biết viết văn chiếm số nhiều rất cao, em phải tiếp tục bảo trì…”

“…” Lại bắt đầu lải nhải. Vệ Thư Tuân khống chế xúc động muốn xoa lỗ tai: “Cô Dương, nếu em nhất định phải thi đại học A, có khả năng không ạ?” Những lời này, chủ yếu là hỏi cho máy học tập nghe.

Chủ nhiệm ngừng nói ngay, nhìn Vệ Thư Tuân, không nói giảm nói tránh nữa mà nghiêm túc trả lời: “Tuyệt đối không thể, Vệ Thư Tuân. Đừng tạo áp lực quá lớn cho mình, đại học bình thường thôi cũng rất tốt rồi.”

“… Cám ơn cô Dương.”

Tuy như nguyện tìm được cớ cự tuyệt nhiệm vụ, nhưng bị nói chắc nịch: em tuyệt đối thi không đậu Đại học A đâu, sao cảm giác khó chịu quá vậy nè?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play