Kỳ thật có thể tự đến nhà trọ đặt phòng nghỉ ngơi, nhưng người này khí thế quá mạnh, Vệ Thư Tuân không dám phản kháng, chỉ có thể đi theo sau hắn trở về bãi đỗ xe.

Bãi đỗ xe có 5 6 người đang chờ ở đó, thấy Chu Tuyền dẫn thiếu niên kia trở lại, cũng không dám hỏi ý. Thái độ của Chu Tuyền đối với họ cũng lạnh lùng, gật gật đầu nói “Các anh trở về đi, tôi ở khách sạn.”

Những người đó chỉ à vài tiếng, có chút không muốn, nhưng dưới tầm mắt lạnh lẽo của Chu Tuyền chỉ có thể nói: “Vậy Chu thiếu, hôm nào chúng tôi lại đi chào hỏi Chu lão.”

Chu Tuyền gật gật đầu: “Chuyện các anh nói hôm nay, tôi sẽ nhắn lại cho ông.”

“Vậy cám ơn ngài.” Những người đó lại vui mừng phấn chấn lên, vội cả đêm, cuối cùng cũng được đến lời nhắn này.

Vệ Thư Tuân tuy không hiểu tiền căn hậu quả, nhưng nghe ra thân phận Chu Tuyền có thể rất bất phàm, không rõ thiếu gia như vậy vì cái gì lại gọi mình đi theo.

Chu Tuyền chuyển hướng Vệ Thư Tuân: “Lên xe.”

Vệ Thư Tuân chần chờ một hồi, vẫn đi lên. Dù sao một học sinh bình thường như y, có cái gì để tính kế chứ.

Được đưa đến khách sạn, đặt gian phòng đôi, Vệ Thư Tuân mở tủ quần áo, tìm ra chiếc áo choàng tắm duy nhất, rồi gật gật đầu với Chu Tuyền: “Tôi tắm trước.”

Cởi sạch quần áo mới phát hiện trên người cũng có mấy vết bầm tím, nước ấm chảy qua làm mặt đau nhói, Vệ Thư Tuân nhe răng, hỏi máy học tập: “Máy học tập, mày có thể giúp tao làm mấy vết thương này biến mất không? Ngày mai không về nhà ba mẹ sẽ lo lắm.”

“Không có nhiệm vụ để thưởng.” Máy học tập trả lời.

“Nhiệm vụ mày coi rồi làm đi, cũng không phải tao không muốn, là mày không công bố nhiệm vụ mà!” Vệ Thư Tuân khuyên nó: “Mày coi tao mang cái bộ dạng này ngày mai lên lớp, thầy cô nhất định có ấn tượng xấu với tao, cái này không phù hợp mục tiêu cuối cùng đúng không?”

“Quả thật.” Máy học tập đáp: “Có thể trị.”

“Cảm ơn nha.” Vệ Thư Tuân cười cười, liền khẽ động vết thương trên khóe miệng, tâm tình lại suy sụp xuống.

Đánh Trương Thần Song một trận cũng không thể thay đổi điều gì, đây là chuyện giữa Trương Thần Song và Trần Tử Hà, một người nguyện đánh một người nguyện chịu, kỳ thật y không có tư cách nói cái gì.

Y thất vọng với quan niệm “Hai hướng trái ngược”, rõ ràng đã từng coi bạn bè và nghĩa khí quan trọng nhất, giờ lại chỉ biết có tiền. Vệ Thư Tuân không biết quan niệm của họ vì cái gì mà thay đổi, có lẽ là thấy nhiều người thoải mái kiếm tiền, có lẽ mỗi ngày bị bọn đại ca Thành tẩy não, Vệ Thư Tuân chỉ may mắn mình không trở thành một trong bọn họ.

Có lẽ kiên trì này thực nhàm chán, nhưng Vệ Thư Tuân không muốn có ngày mình sẽ trở thành loại người có thể cười đùa mà bán ra bạn bè để kiếm chác.

Ra khỏi phòng tắm, liền thấy Chu Tuyền đứng trước cửa sổ sát đất gọi điện thoại, nói chuyện vẫn rất ít, đều là đơn giản: “Tôi biết.”

“Có sắp xếp.”

“Ừ, hiểu.”

Vệ Thư Tuân bội phục người bên kia điện thoại ghê luôn. Trả lời ngắn gọn vậy cũng hiểu được.  Lấy điện thoại trong túi ra gọi về nhà, lấy cớ ở lại nhà bạn học nên không về ngủ. Xét thấy biểu hiện tốt đẹp gần đây của y, ba mẹ hoàn toàn không hoài nghi, còn dặn y đứng gây phiền hà cho bạn.

Vệ Thư Tuân dạ dạ hết rồi để điện thoại xuống, thấy Chu Tuyền vẫn còn đang nói chuyện. Y hôm nay tâm tình không tốt, chưa muốn ngủ, lại nhớ mình thiếu máy học tập hai nhiệm vụ, không biết nó sẽ tuyên bố cái gì đây.

Tuy miệng nói thoải mái, kỳ thật trong lòng y vẫn có áp lực. Nhìn nhiệm vụ và phần thưởng của y đi: Hoàn thành bài tập nghỉ tết —— thưởng một bài văn, hoàn thành sách bài tập lớp 10 11 —— thưởng ba đáp án câu nâng cao.

Thế thôi là thấy được phần thưởng của máy học tập keo kiệt bao nhiêu rồi, mà giờ y đã lãnh trước hai phần thưởng. Một là thính lực mạnh, một là chữa vết thương trên người.

Cảm giác sẽ làm bài tập làm đến lúc chết, không thì cũng bắt y thi 100 điểm gì đó… Dù sao đều thảm như nhau thôi.

Mở máy tính khách sạn lên mạng, lướt một vòng trên diễn đàn game, trên diễn đàn có một đôi tình lữ rất nổi tiếng đang cãi nhau chia tay, thân hữu hai bên mở mười mấy bài đăng chửi lộn không ngừng, Vệ Thư Tuân nhìn vài cái đã hết hứng. Nghĩ đến nhiệm vụ mình nợ, lại trực tiếp mở ra kho đề thi đại học ra coi.

Y không cầu gì khác, chỉ cầu nhiệm vụ máy học tập tuyên bố không cần quá khó nuốt thôi.

“Vâng, tạm biệt, ông nội.”

Khi Chu Tuyền cúp điện thoại xoay người, liền nhìn thấy Vệ Thư Tuân dán mặt vào máy tính coi đề thi, ngẩn người.

Thích cô gái tự cam sa đọa, đi nói công đạo bị người ta đánh đến mặt mũi bầm dập, làm một thiếu niên bình thường, đụng phải những chuyện này khóc nhè cũng hợp lí. Vệ Thư Tuân không chỉ không khóc không quậy, ngược lại mở máy tính ra coi đề thi, Chu Tuyền cùng lúc cảm thấy kinh ngạc, trong lòng lại hoảng hốt có chút mềm mại.

Thật là một học sinh ngốc ngay thẳng mà!

Đi đến phía sau, nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu y: “Sớm nghỉ ngơi một chút, ngày mai lại coi đi.”

“Ừm.” Vệ Thư Tuân gật đầu, dụi dụi mắt.

Y vốn không muốn ngủ, nhìn vài câu cao cấp ánh mắt liền rã rời. Quả nhiên y không phải nhân tài học hành, nhưng về sau có thể tùy thân mang theo cuốn sách, mất ngủ liền mở ra coi, đảm bảo lật người một cái là ngủ khò khò.

Vệ Thư Tuân dụi mắt, lại liếc nhìn đề thi một cái, cảm thấy càng muốn ngủ. Bộ dáng này của y trong mắt Chu Tuyền cũng rất đáng yêu, bên cạnh hắn không có bạn bè cần cố gắng học hành gì, nền giáo dục họ chân chính tiếp thu không giống học sinh bình thường, là không thể so sánh. Nhưng thiếu niên trước mặt này mắt đã mở không ra còn muốn liếc đề thi một cái, loại phiền não đơn giản trắng ra với thành tích này, làm lòng hắn có một loại cảm giác thật thoải mái.

Chu Tuyền tắm rửa xong đi ra, Vệ Thư Tuân đã rụt vào chăn khò khò ngủ say, có người gõ cửa đưa tới một thùng thuốc y tế.

Vốn muốn đưa Vệ Thư Tuân đi bệnh viện, nhưng Vệ Thư Tuân chết sống không chịu, chỉ có thể dẫn y đến khách sạn nghỉ ngơi. Chu Tuyền nhận thùng, đánh thức Vệ Thư Tuân dậy: “Bôi thuốc rồi lại ngủ.”

Da Vệ Thư Tuân trắng nõn, qua hơn một giờ, chút xanh tím trên mặt đã sưng vù cả lên, nhìn có vẻ ghê người. Chu Tuyền là đánh nhau mà trưởng thành, tập mãi thành quen mấy vết thương thế này, nhưng ngờ Vệ Thư Tuân ngoan như vậy lại bị đánh dữ thế, trong lòng khó tránh được cảm thấy tức giận. Băng đảng nào đó giờ lộng hành quá rồi.

Vệ Thư Tuân mơ mơ màng màng mở mắt, lại thấy Chu Tuyền đang gọi điện thoại, mơ hồ nghe được tên quán bar Huy Hoàng, nghi hoặc dụi mắt hỏi: “Ừm… Làm sao vậy?”

“Dậy bôi thuốc.”

Chu Tuyền cúp điện thoại, lấy bông y tế ra, vốn muốn để Vệ Thư Tuân tự bôi, nhưng nhìn bộ dáng ngơ ngác của y hiển nhiên còn chưa tỉnh ngủ, Chu Tuyền trực tiếp vươn tay bôi cho y luôn.

Vệ Thư Tuân tuy còn chưa tỉnh táo, nhưng biết Chu Tuyền đang làm gì, lim dim mà nói “Ưm… Cám ơn…”

Chu Tuyền sờ sờ đầu y, cởi áo choàng tắm ra: “Trên người có không?”

Thân thể Vệ Thư Tuân còn chưa nẩy nở hết, thân hình thiếu niên có vẻ cực kỳ gầy yếu. Vừa trải qua một mùa đông, làn da càng nhẵn nhụi trắng nõn, mấy vết bầm tím trên ngực và bụng liền có vẻ càng nghiêm trọng. Mắt Chu Tuyền đông lại, quyết định ngày mai vẫn nên dẫn y đi bệnh viện một chuyến, đề phòng bị nội thương.

Lúc Chu Tuyền cởi áo Vệ Thư Tuân ra, Vệ Thư Tuân cuối cùng cũng tỉnh lại. Thấy Chu Tuyền cầm bông y tế bôi thuốc cho y, vội đoạt lấy: “Cám ơn, tôi tự làm được rồi.”

Chu Tuyền vẫn kiệm lời như cũ, nhìn chằm chằm Vệ Thư Tuân tự bôi thuốc trên người, nói “Ngày mai đi bệnh viện.”

“Hửm…” Vệ Thư Tuân ngạc nhiên, Chu Tuyền này nhìn lạnh như băng, không ngờ nhiệt tình với người lạ đến vậy. Tuy trong lòng cảm thấy hắn quá gà mẹ, nhưng đối phương quan tâm mình Vệ Thư Tuân vẫn rất cảm kích.

“Cám ơn, tôi cảm thấy vết thương không nặng…”

“Nghỉ ngơi đi, ngày mai đưa cậu đi.” Chu Tuyền căn bản không nghe y cự tuyệt, sờ sờ đầu Vệ Thư Tuân, tắt đèn đi ngủ.

“… Máy học tập, ngày mai tao có thể lành không?” Vệ Thư Tuân giống như tất cả thiếu niên bình thường, luôn kháng cự vào bệnh viện, hơn nữa bởi vì đánh nhau đi vào, những cô y tá đó sẽ cười trộm nửa ngày, thật sự rất mất mặt.

“Xác định chữa trị.” Máy học tập trả lời: “Nhiệm vụ được đặt thêm.”

“Tùy tiện.” Rận nhiều không sợ ngứa, Vệ Thư Tuân không hề gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play