Editor: Thiên Vân

Beta: Vương Gia

——————

Máy học tập mờ ra cánh cửa thế giới mới cho Vệ Nam, sau khi phát hiện mình có thể chế tạo vũ khí bảo vệ bản thân, Vệ Nam trở nên rất dũng cảm.

Chu Tuyền cực kỳ tán thưởng, cũng dạy Vệ Nam chế tạo vũ khí quân dụng phòng thân, nếu không phải Vệ Nam quá nhỏ, hắn thậm chí tính dạy Vệ Nam bắn súng.

Vệ Thư Tuân giật mình có cảm giác mình thực thất bại, y không có kinh nghiệm dạy con, khi tính nhận nuôi đứa nhỏ này, chỉ nghĩ phải cưng chiều nó, đối tốt với nó, còn lại thì không nghĩ gì tới, kết quả giáo dục vỡ lòng quan trọng nhất của người cha, lại bị máy học tập giành mất!

Từ lần đến trung tâm hàng không, Vệ Nam liền thích luôn phòng thí nghiệm của Vệ Thư Tuân, thường xuyên chạy đến đó, coi linh kiện điện tử trở thành xếp gỗ mà ráp.

Nó chỉ biết ráp mấy thứ điện tử này lại, là có thể biến thành vũ khí rất lợi hại, có thể bảo vệ chính mình. Nhưng dù sao nó còn nhỏ, không có người trợ giúp, nó cũng chỉ biết gắn gắn lung tung vào nhau.

Vệ Thư Tuân cũng không ngăn cản, y thậm chí vẽ vài bản vẽ nhỏ, sau khi gắn đồ điện tử trên bản vẽ lại, có thể trở thành một linh kiện chủ chốt, cũng chung nguyên lý với xếp gỗ.

Vệ Nam rất thông minh, mỗi lần xem qua bản vẽ liền có thể nhanh chóng tìm được linh kiện điện tử cần, lại dựa theo bản vẽ gắn với nhau. Nhưng Vệ Nam vẫn không biết nói, bác sĩ tâm lý bảo Vệ Nam nghe hiểu, hẳn đã biết nói, chỉ là nó có tâm lý đề phòng quá  nghiêm trọng, đại khái phải đợi nó buông phòng bị mới có thể mở miệng.

Vệ Thư Tuân cũng không gấp, với y mà nói, đứa nhỏ khi nào muốn nói thì nói cũng được, vui vẻ là tốt rồi.

Bởi vì phải bận rộn phóng vệ tinh quan sát, Chu Tuyền lại thường xuyên không ở cạnh, máy học tập thành bảo mẫu chuyên trách của Vệ Nam. Đại khái bởi vì máy học tập không có cảm xúc, Vệ Nam ở chung với hắn rất tự tại, được hắn mang đi nơi nơi, nhìn thấy mấy chú mặc áo trắng quen thuộc như ba ba, chậm rãi không cảm thấy người lớn đáng sợ. Ít nhất, mấy chú mặc áo trắng không đáng sợ.

Vệ Thư Tuân tuy rất muốn quan tâm con, nhưng y thật sự bận quá, cho nên sau khi phóng vệ tinh thành công, Vệ Thư Tuân lập tức xin nghỉ, mang Vệ Nam đi ra ngoài chơi.

Vệ Nam ở trung tâm hàng không người đến người đi không có biểu hiện sợ hãi gì, Vệ Thư Tuân nghĩ nó đã không sợ người, cho nên hảo tâm muốn mang nó đến khu vui chơi thiếu nhi. Ai ngờ Vệ Nam vừa thấy dòng người trên đường liền sợ hãi, nhắm tịt mắt co rúm lại, Vệ Thư Tuân vội đổi hướng, rời khỏi nội thành, Vệ Nam mới trầm tĩnh lại.

“Xin lỗi, ba nên hỏi ý kiến của con trước.” Vệ Thư Tuân sờ sờ đầu nó, xin lỗi: “Nhưng ba muốn mang con đi chơi, tất nhiên con không thích nhiều người, vậy ba đưa con đến chỗ ít người vậy, chỗ đó cũng vui lắm.”

Nơi mà Vệ Thư Tuân nói ít người, là sở nghiên cứu của y.

Hơn mươi năm trước, Tôn Y, Lưu Vĩnh Đông du học nước ngoài lần lượt về nước, Vệ Thư Tuân kéo bọn họ cùng Diệp Thành Thiên tổ kiến một sở nghiên cứu, dựa theo hứng thú của bản thân nghiên cứu kỹ thuật khoa học mới, lại bán cho Phùng Vĩ mở công ty đồ chơi công nghệ cao.

Kế hoạch ban đầu là thế, nhưng mà, Vệ Thư Tuân luôn lợi dụng tư liệu của máy học tập, “Trợ giúp” các bạn cùng nhau hoàn thành nghiên cứu. Bọn họ nghiên cứu ra cái gì, tỷ như một món đồ chơi hình hoạt họa, Chu Tuyền cầm đi đưa cho viện khoa học quân sự kiểm tra, à há? Thứ này có thể dùng ở máy quét đó!

Đám người Diệp Thành Thiên là đơn thuần muốn nghiên cứu sản phẩm thương mại thôi, nhưng dưới sự dẫn đường hữu ý vô tình của Vệ Thư Tuân, thứ bọn họ chế ra, đều có thể sử dụng trong vũ khí.

Quân bộ quả thực không thể vui hơn, nghĩ đụng phải mấy thiên tài quân sự, còn cố ý phái người của viện quân sự khoa học đến giúp đỡ bọn họ. Nhưng vừa nói chuyện với nhau, phát hiện bọn họ thật là khoa học gia “thuần phác”, không hiểu cũng không có hứng thú với công nghiệp quân sự, lại càng không hiểu sao mấy cái mình chế đều đúng lúc được quân bộ coi trọng. Nhưng dù sao quân bộ chịu trả tiền mua, bọn họ cũng bán thôi.

Quân bộ kỳ thực rất muốn chiêu đám người Diệp Thành Thiên vào nhà xưởng quân đội, đáng tiếc thật sự giao thiết bị dụng cụ công nghiệp quân sự cho bọn họ, bọn họ lại không nghiên cứu ra được gì, lại cho bọn họ tự do phát huy, bọn họ lại không cẩn thận chế ra mấy thứ dùng được trong thiết bị quân sự. Kỳ thực bọn Diệp Thành Thiên biết có liên quan đến Vệ Thư Tuân, nhưng tất nhiên Thư Tuân không thể không thông qua bọn họ cung cấp kỹ thuật quân sự, bọn họ cũng không khai Thư Tuân ra.

Cuối cùng quân bộ chỉ có thể kêu “gặp quỷ”, mặc kệ bọn Diệp Thành Thiên tự do phát huy, chỉ cần bọn họ nghiên cứu ra cái gì thì báo lên quân bộ trước, quân bộ từ bỏ mới được bán. Nhưng mấy cái của sở nghiên cứu đa phần đều thích hợp cho quân bộ sử dụng, cho nên hiện tại thành sở nghiên cứu ngoài biên chế của công nghiệp quân sự, được quân bộ trọng điểm bảo hộ.

Vệ Thư Tuân ôm Vệ Nam vừa vào sở nghiên cứu, Diệp Thành Thiên lập tức đến gọi y: “Thư Tuân, em tới đúng lúc, lại đây hỗ trợ!”

“Chuyện gì?”

“Còn không phải lần trước hứa với Phùng Vĩ giúp anh ta làm một món đồ chơi công nghệ cao à.” Diệp Thành Thiên vừa đi vừa bất đắc dĩ oán giận: “Không phải em làm cái hệ thống trí năng sao, lại bị quân bộ mua mất rồi, giờ mọi người đang nghiên cứu trí năng mới, nhưng phương diện này mọi người không hiểu bằng em.”

“A…” Vệ Thư Tuân nhìn trời: “Hình như không cẩn thận…” Lại làm ra sản phẩm công nghiệp quân sự rồi.

Kỳ thực y cũng không nghĩ chế tạo ra toàn là kỹ thuật công nghiệp quân sự khoa trương như vậy, nhưng khoa học kỹ thuật y tiếp thu nhiều quá, ngay cả bản thân cũng phân không rõ đâu là học từ các giáo sư, đâu là kỹ thuật đến từ máy học tập, hơn nữa kỹ thuật bản thân còn hơi cao hơn thời đại, quân bộ cầm đi nghiên cứu nghiên cứu cứ có thể sử dụng được, vì thế thường xuyên biến thành tình huống này.

Qua nhiều năm như vậy, quân bộ đại khái đã sớm rõ ràng sở nghiên cứu này có dính líu đến y, chỉ là y là người phụ trách trung tâm hàng không, quân bộ không cách nào điều động, mới chỉ có thể lùi một bước để cầu bước tiếp theo.

“Được rồi, tôi làm một cái khác.”

Công ty đồ chơi của Phùng Vĩ gần đây rơi vào khốn cảnh, tiêu lượng sản phẩm cũ giảm xuống, lại không thể nghiên cứu ra sản phẩm mới có bước phát triển, cho nên xin giúp đỡ đám bạn. bọn Tôn Y hợp tác cho hắn làm ra một người máy cao bằng đầu gối, Vệ Thư Tuân làm trí năng hệ thống, khiến người máy cực kỳ linh hoạt. Ai ngờ quân bộ nhìn trúng hệ thống trí năng, mua nó đi mất, giờ chỉ có thể nghiên cứu trí năng mới, còn không cho phép trùng với cái quân bộ mua đi, quả thực làm người ta không chỗ xuống tay.

“Mà không làm người máy nữa, làm máy chơi game đi!”

Vệ Thư Tuân đã mở miệng, các trợ lý liền bận rộn. Bọn Diệp Thành Thiên lại vây lấy đứa bé Vệ Thư Tuân ôm tới.

“Đứa nhỏ này là ai, thật đáng yêu a.”

Vệ Thư Tuân đắc ý nâng Vệ Nam lên: “Đương nhiên là con tôi, đáng yêu không!”

“Đáng yêu hơn thằng cha nó nhiều!”

Vệ Nam dưới sự chăm sóc tỉ mỉ của Vệ Thư Tuân, đã nuôi thành một đứa bé trắng trẻo tròn trĩnh, cha mẹ nó đều có vẻ ngoài đẹp mắt, nó kế thừa ưu điểm của cha mẹ nên cực kỳ đáng yêu, làm người nhìn thấy nó đều rất muốn bẹo đôi má mềm mại kia. Vệ Nam nghiêm túc che má không cho bẹo, người ở đây đều mặc áo trắng, cho nên Vệ Nam không sợ họ, chỉ là nó không rõ, vì sao mấy chú áo trắng cứ thích véo má nó?

Vệ Thư Tuân và đám bạn nghiên cứu vài ngày, vẽ ra bản thiết kế máy chơi game, liền tính trốn chạy, y mang con đi chơi chứ không phải đi tốn não.

“Anh…” Vừa chuẩn bị chạy ra đã bị Diệp Thành Thiên túm được, bóp cổ y kêu to: “Anh là trưởng phòng cái sở nghiên cứu này, đừng cứ lười như vậy chứ!”

“Tôi bề bộn nhiều việc, còn chưa được nghỉ xả hơi mà”

“Tụi này cũng có được nghỉ đâu, dù sao lần này không cho anh… A!”

Diệp Thành Thiên đột nhiên cảm thấy dưới chân đau xót, cúi đầu, liền thấy Vệ Nam đang ôm một người máy dùng đập chân anh. người máy kia là mô hình sở nghiên cứu chế tạo, cao tới ngực Vệ Nam, nó cố hết sức ôm gõ vài cái, nâng không nổi nữa mới ném đi, giang hai tay che trước mặt Vệ Thư Tuân, không cho chú này ăn hiếp ba ba.

Vệ Thư Tuân ngồi xổm xuống, ôm Vệ Nam vào trong ngực, hôn nhẹ tóc nó: “Bảo bảo không sợ, chú này không có ăn hiếp ba ba.”

Vệ Nam không tin, nhưng nó còn quá nhỏ, cũng không có mang vũ khí, bảo vệ không được ba ba… Vệ Nam nhỏ giọng nức nở lên, ôm lấy Vệ Thư Tuân: “Ba ba…”

Vệ Thư Tuân ngây ngẩn cả người, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Vệ Nam lên, mừng rỡ nói: “Bảo bảo kêu ba ba lần nữa đi con.”

“Ô… Ba ba…”

“Bảo bảo!”

Diệp Thành Thiên vẻ mặt mê mang: “Tôi nói, đây là tình huống gì?”

Con trai có thể nói, Vệ Thư Tuân quá mừng, càng không thèm để ý chuyện nghiên cứu, y phải mau mau để Chu Tuyền nghe luôn. Chu Tuyền Đang ở quân bộ đột nhiên nhận được điện thoại của Vệ Thư Tuân, nói có chuyện gấp muốn gặp hắn, nghe ra vội vàng trong giọng nói của y, Chu Tuyền lập tức ngồi trực thăng bay tới.

Vừa xuống trực thăng, Chu Tuyền lập tức chạy tới chỗ Vệ Thư Tuân, xác nhận y không có gì mới nhẹ nhàng thở ra: “Thư Tuân, xảy ra chuyện gì?”

Vệ Thư Tuân vui ra mặt, ôm lấy Vệ Nam cho hắn xem.

Chu Tuyền khó hiểu: “Vệ Nam làm sao vậy?”

Vệ Thư Tuân nhỏ giọng nói: “Bảo bảo, kêu đi!”

Vệ Nam đã kêu: “Ba ba.”

“Nhìn nè Chu Tuyền, bảo bảo biết gọi ba ba!” Vệ Thư Tuân cười chuẩn hình thức của người cha ngốc.

“…” Chu Tuyền bất đắc dĩ cúi đầu, ôm lấy người nhà một lớn một nhỏ trước người: “Đúng vậy, thật tốt quá.”

Sau lần đầu tiên mở miệng, Vệ Nam chậm rãi bắt đầu học nói chuyện, nó rất thông minh, học được rất nhanh, mấy chuyện xưa trong sách, Vệ Thư Tuân đọc qua một lần nó có thể kể lại bảy tám phần, rất làm người ta mừng rỡ. tiếc nuối duy nhất chính là cơn nghiện của nó vẫn không có dấu hiệu giảm bớt, Vệ Thư Tuân mua thuốc tê của bệnh viện cung cấp, không có hiệu quả gì, Vệ Nam từ sinh ra đã quen đau đớn như vậy, lúc còn nhỏ đau đến lăn lộn trên mặt đất, sau đó bị những người đó đấm đá, giờ nó chịu không nổi mà lăn lộn, cũng không có ai đá nó nữa, cho nên đau đớn như vậy đối với Vệ Nam mà nói hoàn toàn không sao cả. Chỉ là sau mỗi lần nó đau xong, đều thấy ba ba rất khổ sở, điều này làm Vệ Nam rất bất an, sợ ba ba ghét nó. Sau đó khi nó lại lên cơn nghiện, liền giấu không cho ba ba biết, cho nên ngất xỉu mới bị tìm được.

“Thật sự không có cách sao, máy học tập?” Vệ Thư Tuân vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn vì cơn đau mà trắng xác ra của Vệ Nam, hỏi máy học tập.

“Trong tư liệu của tôi không có ghi chép về ma túy.” Không thành Tương lai quản lý nghiêm khắc, hơn nữa thảm thực vật rất thưa thớt, trồng lương thực còn khó, càng khỏi nói thuốc phiện. Ngay cả tư liệu thuốc phiện cũng không có lưu.

Vệ Thư Tuân che mặt: “Tôi muốn giảm bớt đau đớn cho đứa nhỏ này.”

Tuy biết đứa nhỏ này tương lai nhất định có thể dứt hẳn cơn nghiện, cũng trở thành khoa học gia cực kỳ ưu tú, nhưng trước lúc đó, chỉ sợ nó phải thống khổ nhiều năm, Vệ Thư Tuân không đành lòng.

“Người máy sinh vật nano.” Máy học tập nói.

Vệ Thư Tuân ngẩng đầu: “Đúng rồi, Người máy sinh vật nano! Máy học tập, Người máy sinh vật nano có thể giúp nó bỏ hẳn cơn nghiên không?”

“Chữa trị thân thể, cần rất nhiều người máy sinh vật nano, ông sẽ không đủ rồi.”

Người máy sinh vật nano vốn đã không nhiều, dùng cho Vệ Nam thì sẽ không còn.

“Không sao, giúp Vệ Nam chữa trị đi!”

Cơ hồ dùng hết Người máy sinh vật nano, mới chữa trị được hết tổn thương cho Vệ Nam. Vệ Nam sau khi tỉnh lại chỉ cảm thấy toàn thân đầy sức lực, chạy nhảy cũng không mệt, cũng không hiểu được vì sao. Nhưng nó nhìn thấy ba ba lộ ra tươi cười mừng rỡ, cũng vui vẻ mà cười rộ lên.

Giấu là đúng, ba ba cuối cùng không khổ sở nữa.

Sau khi Vệ Nam dứt hẳn nghiện, thân thể trở nên cường tráng không ít, cũng bắt đầu nghịch ngợm lên. Máy học tập và Chu Tuyền dạy nó rất nhiều thứ không nên, tỷ như súng điện, cung nỏ vân vân, bởi vì Vệ Nam không có cảm giác an toàn, nó cần vũ khí bảo vệ chính mình cùng ba ba.

Vệ Thư Tuân tịch thu súng điện và cung nỏ, thay đổi một cây cung đồ chơi cho nó. Vệ Nam phân biết không ra có gì khác nhau, cõng cây cung ở sau người không rời.

Sau khi Vệ Nam lớn lên một chút, Vệ Thư Tuân mang nó về nhà, chỉ nói là con mình. Cha Vệ Mẹ Vệ nghĩ Vệ Thư Tuân trộm đi thụ tinh nhân tạo, một bên cao hứng ôm cháu cưng, một bên nén giận Vệ Thư Tuân không nói sớm cho bọn họ, hại họ mất đi lạc thú chăm baby.

Vệ Nam có đề phòng rất lớn với những người không mặc áo trắng, nhưng mà hai người được xưng là ông nội bà nội này thật sự quá nhiệt tình, ôm nó không buông, nó còn không kịp lấy cây cung của nó đã bị hai người ôm cọ cọ cọ, miệng cứ kêu: “Cháu ngoan, cháu ngoan đáng thương, sao lại gầy vậy, ba ba hư của con, có chăm con đàng hoàng không!”

Vệ Nam mất hứng nói: “Ba ba không có hư.”

Hai người cười rộ lên, càng dùng sức ôm nó cọ cọ cọ: “Ôi cháu ngoan của bà…”

Cha Vệ Mẹ Vệ chăm con nít tốt hơn Vệ Thư Tuân rất nhiều, cho dù là Vệ Nam rất phòng bị, cũng nhanh chóng bị viên đạn bọc đường của bọn họ làm rơi vào tay giặc: “Mấy, mấy người không được nói ba ba hư, con liền thích mấy người…”

Không được tự nhiên đến làm hai cụ ôm lấy nó hôn liên tục: “Ôi cháu ngoan của tôi sao đáng yêu quá vầy nè!”

Vệ Nam đã tới tuổi nên tới trường, ngày đầu tiên cả nhà Vệ Thư Tuân đưa nó đi nhà trẻ, Vệ Nam khóc ôm lấy Vệ Thư Tuân không buông: “Con không cần đến trường, con muốn ba ba!”

Chu Tuyền đưa cung nhỏ cho nó, sờ sờ đầu nó: “Đàn ông không được khóc, ai ăn hiếp con thì bắn người đó.”

Vệ Nam khóc thút thít gật đầu, ôm chặt cây cung nhỏ, cẩn thận bước từng bước mà đi cùng cô giáo.

Khi đến trưa tan học, cả nhà đi đón nó, Vệ Nam lưu luyến không rời hỏi Vệ Thư Tuân: “Ngày mai con còn tới được không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play