Cô nghĩ chỉ như thế là có thể ngăn tôi chỉnh cô ta sao?" Lạc Vỹ Trân tức tối, cơn tức giận làm cô ta mất lý trí vội thốt lời không nên.

"Haha, được lắm, không hổ cho danh tiếng hóng hách ngang ngạnh của cô" Cô cười lạnh, ánh mắt nhìn cô ta ngày càng lạnh lẽo.

Lạc Vỹ Trân không thể nhịn nhục hơn được nữa, dường như nhớ ra, cô ta lục nhanh chiếc điện thoại trong túi ra.

Lâm Tuyết Lạc nhanh chóng biết được ý đồ, thoắt cái đã thu trọn chiếc điện thoại đắc tiền vào tay.

"Muốn gọi cho Phương tổng sao? Cô nghĩ tôi sẽ ngốc đến nổi nhìn cô gọi viện trợ đến để giải quyết chúng tôi sao?" Cô nở nụ cười như có như không nhẹ nhàng châm biếm một câu "Thật nực cười, cô là trẻ lên ba hay sao mà còn không biết nên làm gì trong tình huống này?"

Lạc Vỹ Trân bị tước đi điện thoại cũng xem như mắt hết uy quyền, như phượng hoàng gãy cánh chẳng khác là gà to.

"Bốp" Lại một bạt tay gián thẳng xuống nhưng lần này là rơi xuống gương mặt xinh đẹp của Lạc Vỹ Trân.

"Cô dám đánh tôi" Lạc Vỹ Trân trừng mắt hung hăng nhìn cô, cái tát này có lẽ đã chạm tới lòng tự tôn quý giá của cô ta làm cô ta giận tới mức âm thanh phát ra có vẻ run rẩy và trầm khàn hơn bình thường.

Đường đường là Lạc đại tiểu thư kiêu kì hóng hách muốn có được gió hô mưa được mưa hôm nay lại bị một cô gái không rõ lai lịch hiên ngang đánh một bạt tay làm cô ta tức đến nổi như con thú điên cuồng giận dữ.

"Các người còn đứng đó làm gì lên bắt nó lại cho tôi" Lạc Vỹ Trân nộ khí đùng đùng lớn tiếng quát mắn.

Bọn nữ sinh phía sau tuy rằng thường ngày rất sợ Lạc Vỹ Trân nhưng hôm nay trước khí thế áp bức người hơn của Lâm Tuyết Lạc càng làm bọn họ sợ sệt chẳng dám tiến lên.

"Sao còn đứng đấy, các người điếc hết rồi sao?"

"Chị...chị Vỹ Trân hay là bỏ...qua đi, bọn chúng nhiều người thế kia, chúng ta...chúng ta..." Tịnh Ái thấy tình hình không ổn nên bước tới khuyên ngăn Lạc Vỹ Trân nhưng chưa nghe hết câu thì cô ta đã cắt ngang hừ lạnh một tiếng.

"Hừ... Một lũ vô dụng, tôi cho các người hưởng biết bao quyền lợi sung sướng, nay các người phản tôi thế sao?"

"Nuôi binh ngàn ngày chẳng lẽ dùng trong một ngày cũng không được?"

Dáng vẻ tiểu thư cao quý dường như đã biến mất hoàn toàn mà thay vào đó là vẻ chanh chua, mặt mày nhăn nhó lại thêm vẻ tức giận như sư tử hà đông khiến cho Lâm Tuyết Lạc không khỏi hứng thú bật cười thành tiếng.

"Haha, vẻ đẹp hiếm có như thế này nhất định phải chụp lại chia sẻ cho mọi người cùng xem nếu không thì thật tiếc" Vừa nói cô vừa chụp vài tấm ghi lại toàn bộ nét hung hăn, tức tối của cô ta.

"Xóa ngay cho tôi, ai cho phép cô làm thế?" Lạc Vỹ Trân gần như điên cuồn hét lên, hình tượng là thứ mà cô ta xem như sinh mệnh của mình hôm nay lại dễ dàng bị hủy bỏ như thế hỏi sao cô ta không phản ứng dữ dội.

Lạc Vỹ Trân bỏ qua tất cả lao về phía cô.

Cô thờ ơ phẩy tay một cái, hai tên vệ sĩ kế bên đã bước lên chắn trước ngăn cho cô ta làm hại tới cô.

"Cô xóa ảnh ngây cho tôi!"

"No no sao tôi có thể ích kỷ mà giấu đi hình ảnh xinh đẹp của tiểu thư cao quý đây được" Cô nở nụ cười nhẹ nhàng lên tiếng châm chọc.

Nhìn dáng vẻ của Lạc Vỹ Trân hiện tại làm lòng cô vui hẳng lên, nhìn cô ta tức điên mà nhào tới nhưng lại chẳng có cách nào làm gì được cô, Lạc Nghiên cũng thật là mệnh khổ cả đời chỉ có đứa con gái như này, suốt ngày ăn chơi ngang ngạnh không chịu học hành sau ngày tiếp quản cơ nghiệp, mà với cái bản tính nông nổi, tính khí lại bốc đồng tự kiêu cao như thế chắc cũng chẳng thể quản lí nổi tập đoàn Lạc Thị rồi.

"Buôn ra...buôn tôi ra, hôm nay tôi phải cho cô ta một bài học" Lạc Vỹ Trân vùng vẫy, quơ tay hòng đánh cô nhưng lại bị vệ giữ chặt lại chẳng cách nào thoát ra.

Còn về phía mấy cô gái phía sau, ai nấy đều sợ sệt cố gắng nép người khỏi ánh mắt của đám vệ sĩ. Bình thường họ chẳng thấy ai dám hung hăng chỉnh Lạc Vỹ Trân như thế, mà nếu có cũng bị cô ta quay lại xử cho một trận đến không dám quay lại trường, hôm nay cô ta lại bị chọc cho giận đến điên cuồn như thế mà chẳng thể trả thù lại nên bọn họ cũng chẳng dám ho he lên tiếng, sợ rằng bản thân cũng bị liên luỵ vào.

"Buôn cô ta ra đi" Lâm Tuyết Lạnh nghe vậy thì lạnh nhạt ra lệnh.

Hai tên vệ sĩ liền thực hành mệnh lệnh, Lạc Vỹ Trân được lúc liền nhào tới như mèo hung dữ bay đến cấu xé người khác.

Cô nhếch môi, nhẹ nhàng tóm được cô ta.

"Đừng phí sức, dạng nóng nảy như cô tôi gặp nhiều rồi, cô nên nhớ có vài việc nên ít làm đi thì hơn." Lâm Tuyết Lạc vẻ ngoài lạnh nhạt nhưng đôi mắt nhìn cô ta rất nghiêm túc, lời vừa thốt ra vừa như lời cảnh cáo cũng như là cảnh tỉnh cô ta bước ra khỏi sự tự cao, tự đại đang càng ngày nhấn chìm cô ta vào vũng lầy của tội ác.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play