Không chỉ có Lý Cẩn Hành, chư vị ở đây đều mơ hồ không thôi, quân Đường đã mất đi nhân hòa, thiên thời địa lợi lại không chắc có thể chiếm được, còn có thược sách gì có thể xoay chuyển được cục diện đây?

Từ Dung lạnh nhạt nói: "Rất đơn giản, dĩ kỳ nhân chi đạo, hoàn trị kỳ nhân chi thân."(*)

Lý Cẩn Hành trầm ngâm suy nghĩ, rất nhanh đã bác bỏ đề nghị này: "Chiêu thức này người Tân La đã dùng qua, bọn chúng nhất định sẽ không mắc phải bẫy của chính mình. Huống hồ Tân La cũng không có quy định không giết tù binh, sợ rằng biện pháp này chỉ có thể uổng phí tính mạng của quân ta."

Từ Dung khẽ mỉm cười, tựa hồ đã liệu được câu trả lời này của Lý Cẩn Hành.

"Kim Pháp Mẫn này nham hiểm giả dối, trước tiên thỉnh cầu binh ta diệt Cao Ly, sau khi nhất thống tam quốc liền lật lọng, cắn ngược lại Đại Đường, loại tiểu nhân thay đổi thất thường này đương nhiên không thể so với tâm nhân hậu của tướng quân."

Giọng Từ Dung khi nhắc đến hai chữ "Cao Ly" khẽ run, như phiến lá vô ý rơi lên hồ thu, nhanh chóng tán ra từng gợn sóng nhẹ.

"Nếu Tân La hung tàn như vậy, chúng ta không cần khách khí với bọn chúng. Theo hạ quan biết, trùng phổi không chỉ phát tán qua không khí mà còn có thể lây truyền qua nước uống, bọn chúng có lẽ không chấp nhận tù binh từ quân ta nhưng cũng không thể không ăn cơm, không uống nước..."

Hắn còn chưa dứt lời đã bị Ngô Nghị và Dịch Khuyết đồng thanh cắt ngang.

"Tuyệt đối không thể!"

Thẩm Hàn Sơn lạnh lùng liếc nhìn Ngô Nghị: "Nơi này cũng đến phiên ngươi nói chuyện sao?"

Ngô Nghị tự biết mình đi quá giới hạn, cũng biết lão sư muốn y ẩn nhẫn, nhưng vẫn không cách nào kiềm chế, vừa định mở miệng, cổ tay đã bị người vững vàng kéo lại.

Y nhìn về sau, vừa vặn va phải ánh mắt ra hiệu y cấm khẩu của Dịch Khuyết.

Hai đôi mắt sáng nhìn nhau, đã biết điều muốn nói của đối phương.

Mà ở nơi này, đúng là Dịch Khuyết càng có quyền phát ngôn hơn so với Ngô Nghị. Ngô Nghị không thể làm gì hơn ngoài lui một bước, chắp tay với Thẩm Hàn Sơn: "Học sinh thất lễ rồi."

"Thất lễ cũng không quan trọng, chỉ cần đừng làm mất đức hạnh từ y là được." Ánh mắt nhẹ tựa gió lướt qua mặt y đôi chút, mới rơi đến trên người Dịch Khuyết, "Dịch tiên sinh có cao kiến gì?"

Dịch Khuyết nghiêm mặt nói: "Nếu như gieo rắc trùng phổi vào nước uống, tất nhiên có thể khiến quân Tân La nhiễm bệnh, thế nhưng cũng sẽ gây họa đến dân chúng Tân La, việc này phạm đến tinh thần hướng thiện của Đại Đường ta. Cho dù có thắng trận này cũng sẽ thua về danh dự mà quân Đường đã gây dựng vài chục năm, hạ quan cho rằng vì nhỏ mà mất lớn là cử chỉ không được khôn ngoan."

Từ Dung cười lạnh một tiếng: "Cũng bởi quân ta luôn nhân từ mới để cho kẻ địch thừa cơ lợi dụng, chẳng nhẽ muốn đợi đến lúc bốn ngàn quân đường toàn quân bị diệt mới bắt đầu hối tiếc vì nhân nghĩa đạo đức hôm nay sao?"

Bốn chữ "toàn quân bị diệt" tựa như một thanh tiểu đao, tàn nhẫn mà đâm vào lòng vốn còn đang cân nhắc của Lý Cẩn Hành.

Lời này của Từ Dung tuy có chút tàn khốc nhưng lại thực tế, cũng bởi vì hắn chú ý nhân nghĩa đạo đức mà hại đến tính mạng của mấy ngàn tướng sĩ. Còn biện pháp hắn đưa ra tuy rằng càng hung tàn hơn so với quân Tân La nhưng chưa chắc đã không phải một con đường đi đến thắng lợi.

Thấy hắn có chút dao động, Thẩm Hàn Sơn cũng không thể tiếp tục kiềm chế, hắn trao đổi ánh mắt cùng Hồ Chí Lâm và Tần Minh Hạc, lúc này mới lên tiếng: "Biện pháp của Từ Dung tuyệt không thể dùng. Tân La và ta đất giao nhau, mà nước sông thông suốt tứ hải, một khi hạ trùng phổi vào nguồn nước, như vậy bên trong bốn biển đều trở thành ma bệnh. Đả thương địch thủ một nghìn lại tự tổn hại tám trăm, thắng lợi như vậy, chỉ sợ không phải điều mà thiên hoàng cùng thiên hậu muốn thấy."

Từ Dung vẫn không cam lòng: "Thắng lợi cho dù bi thảm cũng hơn thua sạch, quân địch một chút cũng không kiêng dè mà quân ta lại phải cân nhắc để mọi thứ chu toàn, vậy còn muốn đánh như thế nào nữa?"

"Đánh như thế nào đương nhiên là cần Lý tướng quân xem xét tình hình, sao đến phiên ngươi nóng vội?" Thẩm Hàn Sơn mỉm cười nhưng trong mắt như ngậm hàn băng, "Ta biết ngươi vốn là trẻ mồ côi từ Cao Ly, tất nhiên hận Tân La thấu xương, muốn nhờ vào một trận chiến mà báo quốc thù, vậy cũng là chuyện hợp tình hợp lý. Thế nhưng nếu đã là người Đường, phải học được quy củ của người Đường, ngươi có hiểu?"

Thẩm Hàn Sơn tính vốn bừa bãi bất kham, hiếm có khi bày ra dáng vẻ sư trưởng, nói lời nghiêm túc, mà từng câu từng chữ của hắn đều chỉ vào vết thương lòng của Từ Dung, dường như không mang theo phần tình cảm nào.

Từ Dung gượng cười: "Học sinh thụ giáo, nhưng như tiến sĩ nói, học sinh bây giờ đã là quan Đường triều, đương nhiên không thể nói đến thù quốc hận nhà, chỉ có điều nhìn quân ta đau khổ nên trong lòng lo lắng mà thôi."

Hai người đối đầu gay gắt một phen, không khí vốn nóng nực ngày hè dường như càng nóng thêm mấy phần, một cơn gió hạ nhẹ lướt qua cũng tựa một dòng nước nóng, khiến người có chút căng thẳng bất an.

"Thẩm tiến sĩ nói có lý." Lý Cẩn Hành bình tĩnh kết thúc tranh chấp của hai người bằng một câu nói, "Đánh trận ra sao nên là chuyện của lão phu cùng mưu sĩ dưới trướng, còn chư vị thái y tiến sĩ đây, cũng đến lúc quay về Trường An phục mệnh rồi."

Thẩm Hàn Sơn chăm chú nhìn về phía hắn, nói: "Chúng ta theo mệnh mà đến, thứ nhất là để điều tra sự việc, thứ hai là góp chút sức lực cho quân y, cho tướng sĩ nơi này. Bây giờ ngọn lửa chiến tranh sắp lan tới, chúng ta sao thể chưa lâm trận đã bỏ chạy?"

Hồ Chí Lâm cũng phụ họa: "Đúng vậy, lão phu tuy không am hiểu về dịch bệnh như Thẩm tiến sĩ nhưng đối với ngoại khoa cũng coi như có nghiên cứu học hành, nếu như đi một chuyến lại không làm gì, chẳng phải để cho người chế nhạo sao!"

Tần Minh Hạc thấy hai người đều đã bày tỏ thái độ, cũng không tiếp tục trầm mặc, vuốt cằm nói: "Nếu chúng ta đã đến liền không có đạo lý đi được nửa đường thì quay về, trận chiến sắp tới đây, chúng ta quyết tâm cùng tướng quân tác chiến tới cùng."

Một đám sinh đồ trẻ tuổi cũng kêu lên: "Học sinh nghuyện theo lão sư, vì quân ta mà góp chút sức lực!"

Lý Cẩn Hành nhìn thấy vẻ mặt kiên quyết này của những vị khách đường xa mà đến, trong lòng không khỏi dâng lên ấm áp.

"Được!" Hắn dứt lời, ngắm nhìn bốn phía, trong mắt là hào tình vạn trượng, dường như nhiệt huyết tuổi trẻ lại một lần nữa trở lại thân thể đã nửa già này, "Có chư vị thái y giúp đỡ, nhất định quân ta có thể vượt qua kiếp nạn này!"

"Đến lúc ấy, tướng quân nợ chúng ta một buổi tiệc mừng chiến thắng!" Thẩm Hàn Sơn cười hào sảng.

Lý Cẩn Hành cũng lớn tiếng cười: "Có câu này của tiến sĩ, trận này tất thắng!"

Lời vừa nói ra liền như một mồi lửa, nhất thời đốt cháy nhiệt huyết của mọi người.

Không biết là ai bắt đầu, mọi người cùng nhau hô lên: "Trận này tất thắng!"

Thanh âm vang dội, xuyên thấu quân trướng dày đặc mà truyền đi, tam quân dường như đều bị cảm xúc sục sôi này cảm hóa, rất nhanh đã nâng cao ý chí chiến đấu. Tiếng hô hào của các tướng sĩ như xuyên thẳng trời, tựa hồ khung trời cũng phải rung lên.

Ngô Nghị không tự chủ mà nắm chặt nắm đấm, trong lồng ngực có một cỗ dao động không thể nói thành lời.

Y dù sao cũng sinh ra ở thời đại hòa bình ổn định, đừng nói đến đại chiến quân sự, đoạn đường nhỏ mà đoàn thể lãnh đạo anh minh lỡ đi chệch cũng rất nhanh được bình định, không để cho thế hệ sau tiếp tục đi sai.

Hiện tại lại có chiến tranh thực sự đặt trước mắt, đường đường là nam nhi bảy thước như y sao có thể không cảm thấy nhiệt huyết sôi trào?

____

Tuy nhiệt huyết sôi trào nhưng cục diện trước mắt vẫn nguội lạnh.

Cho dù Dịch Khuyết đã sớm cho cách ly những tướng sĩ phát bệnh nhưng vẫn không ngừng vụn vặt có vài người xuất hiện bệnh trạng.

Ngô Nghị biết, thời kỳ ủ bệnh của lao phổi có thể ngắn nhưng cũng có thể rất dài, không biết đã có bao nhiêu người mắc bệnh rồi bị bệnh tình chậm rãi giết chết.

Điều đáng mừng duy nhất chính là, bệnh này truyền nhiễm vì đờm có chứa mycobacterium tuberculosis, chỉ cần không ho thì cũng không cần quá bận tâm đến vấn đề truyền nhiễm.

Trong khoảng thời gian bôn ba lao lực trong quân này, y cũng không thể không kinh ngạc vì quy mô lớn của quân Đường.

Binh lính được trang bị vũ khí đầy đủ, luyện tập dưới ánh mặt trời như thiêu như đốt, mồ hôi chảy thành dòng, theo vành tai nhỏ giọt rồi tan biến vào bùn đất.

Hình ảnh này so với cung Đại Minh bốn mùa khung cảnh khác nhau thì có lực uy hiếp hơn nhiều lắm.

Cũng trong lúc kinh ngạc vì uy lực của quân đội, Ngô Nghị còn phát hiện ra một vấn đề.

Đó chính là cách quân y sắp xếp cho những người bị bệnh.

Những cuộc xung đột nhỏ với quân Tân La tại thời điểm này không thể không dẫn đến bị thương chảy máu, mà binh lính thụ thương cũng không được đặc biệt chăm sóc, từng người chỉ trở về quân trướng của mình để nghỉ ngơi lấy sức.

Người bệnh không được tập trung vào một chỗ sẽ khiến các đại phu phải vội vàng chạy qua lại các quân trướng, khó có thể phát hiện nếu bệnh tình có chuyển biến gì khác biệt, càng không thể cùng lúc quan sát tình trạng của bệnh nhân.

Việc này khiến Ngô Nghị không thể không nhớ về một bậc thầy y tá nổi tiếng.

Tên của bà là Nightingale.

Trước đây, khi Nightingale phát hiện tình huống như vậy trong quân đội liền kiến nghị tập trung bệnh nhân ở một nơi, để các y tá có thể thuận lợi chăm nom bọn họ. Không ngờ, chỉ một hành động nhỏ như vậy mà số người tử vong giảm xuống rất nhiều.

Nơi đặc biệt dùng để chăm sóc bệnh nhân thời ấy đã trở thành đơn vị điều trị tăng cường nổi tiếng sau này.

Y dùng cả ngày để khảo sát địa hình nơi đóng quân, quyết định noi theo gương người phụ nữ với cây đèn, đưa ra đề nghị này cho Dịch Khuyết. (**)

"Ý ngươi là tập trung những binh sĩ có thương tích gây nguy hiểm tính mạng đến gần nơi ở của quân y, dựng riêng vài cái bệnh trướng?"

"Phải." Ngô Nghị đơn giản liệt kê ra vài điểm tốt của phương pháp này, "Thứ nhất, quân y có thể thuận tiện hơn trong việc chăm sóc bệnh nhân bị thương nguy hiểm tới tính mạng, thứ hai cũng có thể giúp bệnh nhân ở một môi trường sạch sẽ hơn, thứ ba, có thể tránh được ồn ào trong quân, có một nơi yên tĩnh hơn để nghỉ ngơi tu dưỡng."

Ngô Nghị nói tới mạch lạc rõ ràng, Dịch Khuyết cũng nghiêm túc suy nghĩ về đề nghị này.

"Ngày mai ta sẽ bẩm báo lên tướng quân, những bệnh trướng này cũng nên có một cái tên, lấy tên gì đây?"

Vấn đề này Ngô Nghị đã sớm nghĩ tới. 

"Chi bằng gọi là Nam Đinh trướng đi?"

"Nam Đinh trướng?" Dịch Khuyết đương nhiên không hiểu hàm nghĩa của cái tên này là muốn nhắc đến người phụ nữ cùng với cây đèn Nightingale, chỉ rũ mắt rồi sâu sắc nói, "Cũng được, quân y đều tập trung ở phía Nam trong quân, Nam Đinh trướng cũng coi như một cái tên đơn giản mà rõ ràng."

Không ngờ hắn lại đưa ra giải thích, Ngô Nghị cũng cười không nói, tùy hắn hiểu lầm theo ý đó.

- --

Hal: (*) Dĩ kỳ nhân chi đạo, hoàn trị kỳ nhân chi thân: dùng phương pháp của một người để trị chính người đó.

(**) Người phụ nữ cùng với cây đèn này là Nightingale, chỉ việc trong đêm bà mang theo đèn để theo dõi tình hình của các bệnh nhân.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play