Sở Nghiễm Ngọc thấy anh nhịn có vẻ rất khổ cực, tự dưng lại nổi hứng muốn trêu đùa, đặt thẳng chân lên ghế salon, đè đầu gối lên ngực anh, cười ác ý nói: "Đương nhiên là không thể."

Hơi thở của Tư Thần nhất thời càng thêm ồ ồ, hai mắt híp lại nguy hiểm, có điều vẫn cố nhịn không ôm người vào trong lòng, khàn giọng hỏi: "Vậy phải làm thế nào mới có thể?"

Sở Nghiễm Ngọc nghiêng người tựa thẳng lên tay vịn của ghế salon đối diện anh, đầu gối vẫn tiếp tục đè lên ngực anh, vừa đưa một tay chống cằm, vừa quan sát vẻ mặt anh, biết rõ mà vẫn hỏi: "Anh nhịn khổ cực lắm sao?"

Tư Thần nhìn thật sâu vào trong mắt cậu, hỏi: "Em muốn thử cảm nhận một chút không?"

"Cảm nhận cái gì?" Sở Nghiễm Ngọc tiếp tục biết rõ mà còn hỏi.

chungtadeulahu.wordpress.com

Tư Thần nhìn thấy bộ dáng này của cậu, trong lòng rung động ghê gớm, càng không nhịn được thêm, một phát cúi xuống bắt được cánh tay đang đặt bên người cậu, dùng động tác cương quyết kéo đặt lên người mình, khàn giọng nói: "Có cảm nhận được không?"

Sở Nghiễm Ngọc lần đầu chạm vào một người đàn ông khác, cũng không cảm thấy buồn nôn, còn cố tình dùng sức nhéo một cái, nghe thấy tiếng hô hấp càng thêm gấp gáp của Tư Thần, liền hơi muốn cười, nhưng đáng tiếc cậu còn chưa kịp cười, chân đang đè lên ngực của Tư Thần đột nhiên bị mở ra áp xuống thành ghế salon, ngay sau đó cái eo rắn chắc của Tư Thần áp chặt xuống bụng cậu.

"Anh..."

chungtadeulahu.wordpress.com

Trong lòng Sở Nghiễm Ngọc hơi kinh ngạc, nhưng lời cậu còn chưa kịp nói ra đã bị Tư Thần chặn lại, Tư Thần hôn thật mạnh lên môi cậu, sau đó ghé vào tai cậu nói: "Cho dù em không muốn, hôm nay anh cũng sẽ không bỏ qua cho em... Nghiễm Ngọc, em muốn đánh anh phải không, chờ qua ngày hôm nay xong em muốn đánh thế nào thì đánh."

Anh nói xong cũng không hề cho Sở Nghiễm Ngọc cơ hội phản kháng, một tay ôm lấy hông cậu áp sát vào người mình, sau đó đổi sang tư thế mặt đối mặt, eo dùng sức đứng dậy từ trên ghế salon, ôm người về giường lớn.

Khi Sở Nghiễm Ngọc bị ném xuống giường mới phát giác ra chuyện lớn không ổn, cậu đã hoàn toàn cầm đá lên đập vào chân mình, nhỏm người dậy muốn xuống giường, nhưng đáng tiếc động tác của Tư Thần còn nhanh hơn cậu, cánh tay dài duỗi ra một cái đã cuốn được eo cậu lại, kéo người về ngay lập tức, nghiêng người liền đặt cậu trên giường.

chungtadeulahu.wordpress.com

"Anh dám!" Sở Nghiễm Ngọc sao có thể bình tĩnh được như lúc thường, lúc này cũng cảm thấy hơi kinh sợ, nhưng lại bị người đặt dưới thân, đành nheo mắt lại, nguy hiểm nhìn anh chằm chằm.

Tư Thần có phần mê muội nhìn khuôn mặt cậu, không nhịn được đưa tay vuốt ve nhẹ nhàng một chút, "Nghiễm Ngọc, em thật là đẹp."

Sở Nghiễm Ngọc bị anh sờ tới nổi da gà toàn thân, muốn nhân cơ hội này đẩy người ra, nhưng tiếc rằng mê muội là một chuyện, động tác nhanh chậm lại là một chuyện khác, Tư Thần căn bản không hề đặt chút lực này của cậu vào trong mắt, bàn tay to nắm lấy cằm cậu đưa lên, cúi đầu hôn thật sâu.

Kỹ thuật hôn của Tư Thần không tốt lắm, có điều rất nhanh anh vẫn có thể tìm ra được phương pháp giúp người thoải mái, Sở Nghiễm Ngọc mới đầu bị cưỡng hôn, còn muốn đẩy người ra, nhưng cậu dù sao cũng là một người đàn ông, bị anh hôn liền nổi lên chút cảm giác, cảm thấy chưa đã ghiền, không nhịn được cũng nắm lấy vai anh, làm sâu sắc thêm nụ hôn này.

chungtadeulahu.wordpress.com

Đêm tân hôn, Tư Thần thật vất vả mới có thể cưới người mình đã đặt trong lòng nhiều năm về, sao có thể tha cho cậu được, Sở Nghiễm Ngọc dù là thể lực hay kỹ thuật đánh nhau đều không bằng người, bị người quấn lấy tới hơn nửa đêm, mãi cho tới tận lúc sắp hừng đông cuối cùng cũng không chịu nổi, khi đã hết hơi sức mới vỗ vào vai Tư Thần đang ở trên một cái, oán hận mắng, "Cút ra ngoài nhanh cho ông, ông đây buồn ngủ rồi." Mắng xong cũng không thể đợi thêm, nhắm mắt vào ngủ thiếp đi, để lại Tư Thần cần cù chăm chỉ bận rộn một hồi, rồi bế người vào phòng tắm rửa cho sạch sẽ, lại ôm về nằm xuống nghỉ ngơi.

Hai người ngủ một giấc tới khi mặt trời đã lên cao quá ba ngọn sào vẫn chưa rời giường, mấy người Đổng Thiếu Hoa tự nhận họ vẫn còn rất có nhân tính, ăn sáng xong, từng tên quay trở về xe mình lái đi chơi, cũng không quấy rầy hai người vừa mới trải qua đêm tân hôn.

chungtadeulahu.wordpress.com

Tận buổi trưa, cuối cùng Tư Thần mới xuống tầng, bưng bữa trưa từ trên tay quản gia lên, lại một lần nữa đi lên tầng.

Hôm qua Sở Nghiễm Ngọc bị anh giằng co cả một đêm, người vừa mỏi vừa mệt, bị Tư Thần đánh thức, trên mặt cuối cùng cũng không còn... nụ cười dịu dàng như ngày xưa nữa, đầy mặt đều là vẻ thiếu kiên nhẫn, cả giận nói: "Không ăn, ông buồn ngủ."

"Ăn một chút rồi hãy ngủ, không sẽ còn khó chịu hơn." Tư Thần đặt thức ăn xuống tủ đầu giường, vừa dỗ vừa lừa người, ôm người ngồi dậy, cẩn thận tỉ mỉ xúc cơm, đút tới bên miệng cậu. Đây là hình ảnh Tư Thần đã từng tưởng tượng tới nhiều lần, bây giờ bắt tay vào làm, thế mà lại không ngượng tay tí nào, hầu hạ cho Sở Nghiễm Ngọc cũng cảm thấy tâm tình khá hơn nhiều.

chungtadeulahu.wordpress.com

Thật vất vả mới đút cơm xong, Sở Nghiễm Ngọc ngay cả miệng cũng không chờ anh lau cho xong đã nhắm mắt lại ngủ thiếp đi. Tư Thần dọn dẹp mọi thứ xong, khi xuống lầu thả bát đũa vào bồn rửa lại bị quản gia gọi lại.

"Chuyện gì vậy chú Tần."

"Là cha của thiếu gia Nghiễm Ngọc gọi điện thoại tới, bảo hai người đừng quên về nhà họ Sở vào ngày mai, cậu xem, tôi nên trả lời lại ông ấy thế nào?"

chungtadeulahu.wordpress.com

Chú Tần là người mẹ anh đã yêu cầu anh nhất định phải đưa theo cùng khi Tư Thần quyết định rời khỏi Bắc Kinh tới Lan thành phát triển sự nghiệp, cũng đã nhìn anh lớn lên từ nhỏ, là một người rất đáng để tín nhiệm. Tư Thần vừa nghe nói tới Sở Gia Đức, vẻ mặt liền âm trầm lại, vốn định bảo chú Tần không phải để tâm tới lão, nhưng nghĩ một lát, anh vẫn đáp lại: "Chờ Nghiễm Ngọc nghỉ ngơi xong ngủ dậy, cháu đi hỏi em ấy xem, tạm thời chú không cần bận tâm tới đâu."

"Vâng."

Tư Thần nói xong liền trở lại phòng, Sở Nghiễm Ngọc vẫn còn đang ngủ, anh cũng vén chăn lên nằm vào, ôm chặt người, ngủ nướng cùng cậu.

...

chungtadeulahu.wordpress.com

Chạng vạng, Sở Nghiễm Ngọc cuối cùng cũng không ngủ thêm được nữa, nhưng trên người vẫn còn rất khó chịu, cậu hơi động Tư Thần cũng cảm nhận được, anh lại gần bên tai cậu hỏi: "Ngủ đủ chưa?"

Anh không nói gì còn đỡ, vừa hỏi Sở Nghiễm Ngọc liền phẫn nộ thấu tim, "Anh còn dám hỏi, ông đây sắp bị anh làm chết rồi!"

Tư Thần nhíu mày, ngồi dậy, cũng đỡ Sở Nghiễm Ngọc lên, xoa bóp phần eo đau nhức cho cậu.

Tay nghề này của anh cũng không tệ lắm, Sở Nghiễm Ngọc nhắm hai mắt lại hưởng thụ một lúc rồi nói: "Dậy đi, tôi đói rồi."

chungtadeulahu.wordpress.com

Tư Thần nhanh chóng xuống giường mặc quần áo, cũng cầm quần áo ở nhà đã chuẩn bị sẵn cho Sở Nghiễm Ngọc tới, cẩn cẩn thận thận mặc từ đầu tới chân cho cậu, lúc này mới hỏi: "Có bước đi được không?"

Sở Nghiễm Ngọc lười biếng tựa vào thành giường, "Không thể, chuẩn bị cho tôi một cái xe lăn đi."

Nhà Tư Thần không hề có thứ mang tên xe lăn này, dù sao trong nhà cũng không có ai tàn tật, làm gì có ai dự trữ sẵn một cái xe lăn trong nhà, còn không phải là nguyền rủa người ta hay sao?

Thấy anh không thể lấy được xe lăn ra ngay, Sở Nghiễm Ngọc còn cố ý làm khó dễ, không có xe lăn cậu sẽ không rời giường.

chungtadeulahu.wordpress.com

Tư Thần liền bó tay với đại thiếu gia này, đành phải nói: "Để anh bảo người đi mua, chờ ăn xong cơm tối là sẽ có ngay."

"Được rồi." Sở Nghiễm Ngọc gật đầu, coi như miễn miễn cưỡng cưỡng đồng ý với cách làm này của anh.

Chờ tới tối, tài xế Tư Thần mang từ Bắc Kinh tới đã mua xe lăn về cho Sở Nghiễm Ngọc, còn là loại xe lăn rất tiện, chạy bằng điện, Sở đại thiếu gia cuối cùng cũng bằng lòng rời giường.

Có điều dù biệt thự của Tư Thần trang trí vô cùng xa loa nhưng lại không có cầu thang dốc chuyên dụng cho xe lăn, cũng không có thang máy, Sở Nghiễm Ngọc muốn ngồi xe lăn, anh vẫn phải bế từ trên tầng xuống như trước, giằng co hơn nửa ngày cuối cùng cũng có thể để Sở Nghiễm Ngọc ngồi lên xe lăn.

chungtadeulahu.wordpress.com

Sở Nghiễm Ngọc ngồi trên xe lăn, cảm giác cũng không tệ lắm, chỉ là không được tiện, liền cười nói: "Hay là để tôi chuyển tới ngủ dưới tầng một đi."

Cậu chỉ vì tiện ngồi xe lăn, ngay cả phòng ngủ của hai người cũng không muốn về nữa, Tư Thần sao có thể bằng lòng đồng ý, liền trầm giọng nói: "Ngày mai anh gọi người tới lắp thang máy."

Sở Nghiễm Ngọc cũng tỏ vẻ không hề gì, "Vậy cũng được."

Chú Tần quản gia đứng cạnh nhìn hai người, lặng lẽ thắp một loạt nến cho thiếu gia nhà mình, Sở đại thiếu gia này vừa nhìn đã biết không phải là chủ nhân dễ hầu hạ, sau này chưa biết chừng còn có thể đặt ra yêu cầu gì đó với ông, có điều đây cũng là do thiếu gia Tư Thần nhà ông nguyện ý, vậy thì cũng không thể trách ai được.

chungtadeulahu.wordpress.com

Sở Nghiễm Ngọc điều khiển xe lăn điện chạy quanh hai vòng trong phòng khách lớn ở tầng một, cảm thấy không tệ lắm, liền điều khiển xe lăn vào trong sân, Tư Thần đương nhiên cũng cần cù chăm chỉ theo sau cậu.

Trước sau biệt thự đều có vườn hoa lớn, xe lăn của Sở Nghiễm Ngọc dạo quanh một vòng, trời đã tối cũng chỉ có thể ngắm nghía qua loa, biệt thự hiển nhiên đã được dọn dẹp sạch sẽ, tuy rằng không cổ kính như nhà họ Sở đã có nhiều năm lịch sử nhưng cậu cũng khá hài lòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play