Đô Ngư muốn thở dài, đã dặn trong lúc làm việc đừng dùng lốt mèo đi tìm y rồi mà.
“Mọi người đều đang nhìn đấy, anh mau trở về đi thôi.” Đô Ngư ngồi xổm xuống nhỏ giọng nói.
Mèo đen chớp chớp mắt, uốn mình cọ cọ Đô Ngư, dáng vẻ nũng nịu khiến người ta không nỡ lòng cự tuyệt.
Đô Ngư ôm nó đến phòng nghỉ, nơi này hiện tại không có ai. Phải dặn dò Trì Nhất Hoa kĩ lưỡng mới được, dù đây là công ty của mình cũng không thể tùy hứng như vậy, vạn nhất bị người phát hiện thì làm sao.
“Sao anh xuống đây được vậy?” Thang máy chuyên dụng của tầng bốn mươi ba không phải muốn đi là đi. Nếu Trì Nhất Hoa đi thang máy, thư kí Vương nhất định sẽ biết.
Mèo đen không trả lời, lại nhão nhão dính dính cọ Đô Ngư một phen, sau đó nhảy đến mặt đất, ăn xong chậu cơm mèo.
Đô Ngư sửng sốt, Trì Nhất Hoa không bao giờ ăn thức ăn mèo bên ngoài, hắn có thức ăn chuyên được định chế cho hắn, thì ra đây không phải Trì Nhất Hoa, hèn gì không nói câu nào.
Đô Ngư thở dài: “Định bảo ôm trong tay sao thấy nhẹ vậy, thì ra em không phải Trì Nhất Hoa.”
Bang.
Phía sau có tiếng thứ gì vỡ nát.
Đô Ngư xoay người là thấy.
Ở cửa đứng một con mèo đen, vẻ mặt bi thương.
Đô Ngư thăm dò gọi một tiếng, “Trì Nhất Hoa?”
“Hừ.” Mèo đen căm giận, Đô Ngư chắc chắn đây là Trì Nhất Hoa rồi.
Y vội trấn an nói: “Thật ra anh chỉ mập giả, lông nhiều quá nên trông có vẻ béo thôi.”
Lúc này, mèo đen ăn xong thấy đồng loại Trì Nhất Hoa, vội thò lại gần chào hỏi. Nó chỉ cần đi vòng quanh Trì Nhất Hoa hai vòng, Đô Ngư nháy mắt một phát đã không phân biệt được mèo nào ra mèo nào.
Hai con mèo đen trước mắt đứng đối xứng nhau, đều ngưỡng khuôn mặt nhỏ nhìn Đô Ngư, phảng phất đang chờ Đô Ngư lựa chọn.
Đô Ngư mịt mờ.
Nhìn trái lại nhìn phải, y vừa rồi có nói Trì Nhất Hoa mập giả, vậy con to chính là Trì Nhất Hoa.
Đô Ngư chắc chắn chỉ vào con mèo thoạt nhìn hình thể bự hơn: “Bên trái là Trì Nhất Hoa.”
Bang, thanh âm vỡ nát lần thứ hai vang lên.
Đô Ngư bất đắc dĩ, đuổi theo Trì Nhất Hoa căm giận rời đi, nói: “Tôi vừa rồi hoa mắt, kỳ thật anh một chút cũng không mập.”
Trì Nhất Hoa tổn thương quá sâu, không để ý tới Đô Ngư, ra sức đẩy cửa thang bộ, Đô Ngư nói: “Tôi ôm anh đi thang máy nhé, leo thang bộ rất mệt.” Tầng bốn mươi ba đấy, nghĩ thôi đã ớn rụng chân.
Trì Nhất Hoa tức giận nói: “Anh giảm béo.”
Đô Ngư: “……”
Đô Ngư nhìn hắn cong mông, cổ rướn lên trên bò, bộ dạng chật vật vất vả. Trì Nhất Hoa đúng là quá hiếu thắng. Y đang chuẩn bị đóng cửa, Trì Nhất Hoa lại lăn xuống.
Đô Ngư nói: “Anh không giảm béo nữa à?”
Trì Nhất Hoa nói: “Hôm khác, hôm nay muộn rồi.”
Đô Ngư: “……”
Đô Ngư đưa hắn lên lầu, khi quay lại có nhìn thoáng qua mèo đen trong phòng nghỉ, bé mèo đang được một cô bé vuốt ve, cô bé thấy Đô Ngư, cười nói: “Đô ca, vừa rồi nó quấn anh xin ăn đúng không, nhóc xấu xa này, đi đến đâu cũng vậy, em làm mẹ nó cũng ghét nữa cơ, phải gọi nó là Tiểu Yêu Phạn*.”
* Nhóc Xin Cơm
Đô Ngư cười cười, “Đáng yêu mà.”
“Hôm nay bị ốm, giữa trưa em ôm theo đi tiêm thuốc, mẹ bận rót nước là trộm chạy ra ngay, phiền Đô ca quá.”
Đô Ngư xua xua tay. Tan tầm y lên tầng bốn mươi ba đón Trì Nhất Hoa, Trì gia có tài xế, từ khi dọn vào Trì gia trạch, bọn họ một người một mèo đều được tài xế đón đưa.
Trong xe, Đô Ngư gỡ nắp hộp ra, liếc mắt xem xét một cái, Trì Nhất Hoa vẫn rúc trong hộp mèo, không biết có ngủ hay không.
“Về nhà tôi hầm canh cá cho anh nhé, không phải anh thích canh cá trích hầm nhất sao?” Đô Ngư lấy lòng hỏi, chỉ sợ Trì Nhất Hoa tổn thương lòng tự trọng, lưu lại bóng ma gì.
Trì Nhất Hoa hừ hừ, “Anh giảm béo.”
Đô Ngư: “……”
Một người một mèo về đến nhà, Đô Tuấn Quả vẫn chưa trở về. Vì suy xét đến an toàn của con, lớp bổ túc sau khi tan học Đô Ngư không cho nhóc đi nữa, Trì Nhất Hoa mời gia sư cho Đô Tuấn Quả, cuối tuần sẽ đến dạy Đô Tuấn Quả học.
Giờ này hẳn nên về rồi, Đô Ngư không yên tâm gọi điện thoại qua.
Đô Tuấn Quả nhận được điện thoại khi mới tan học, bởi cần dọn dẹp phòng học cho kì thi thử vào thứ sáu tới, khối 12 ở lại muộn nửa tiết.
“Ba, con về bây giờ đây.” Đô Tuấn Quả theo dòng người đi ra cổng trường, liên tục cam đoan hai tiếng mới cúp máy.
Tôn Kiện đi đằng sau thấy Đô Tuấn Quả đột nhiên dừng lại, bước chân cũng ngừng theo, tâm nhỏ cẩn thận phán đoán tình huống. Tuy trong lòng đối việc Đô Tuấn Quả một người đánh ngã hết đám côn đồ vẫn còn nghi vấn, nhưng cậu thật sự bị dọa, dạo gần đây không dám trêu chọc Đô Tuấn Quả nữa, nhóc chỉ đứng lại thôi cũng sợ.
Đô Tuấn Quả đứng một hồi, thấy Tôn Kiện trốn trốn tránh tránh vòng qua nhóc lên xe, cạn lời trợn trắng mắt.
Dưới góc tường cách đó không xa.
Mặc Lan mang theo mấy con mèo, quan sát Đô Tuấn Quả.
“Lão đại, gần đây có xe chuyên đưa đón thằng nhóc này, chúng em không tiện xuống tay.” Quất miêu nói, nó thủ ở đây mấy ngày vẫn không bắt được cơ hội Đô Tuấn Quả đi về một mình. Bị doạ một lần đã nhớ dai như vậy, chỉ số thông minh của loài người cũng không đến nỗi nào.
Mèo vằn nói: “Vậy làm sao bây giờ, chúng ta lại không thể vào thẳng trường học xử nó được.”
Mặc Lan nói: “Ai nói muốn xử nó.”
Một con khác không rõ: “Lão đại, chúng ta không phải muốn bắt cóc con Trì Vũ sao?”
Mặc Lan lãnh khốc nói: “Không bắt, loại chuyện này làm một lần là đủ rồi, làm lần thứ hai sẽ không thú vị.”
“Thế chúng ta ở chỗ này làm gì ạ?”
Mặc Lan nói: “Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, đây là chuẩn bị cho thắng lợi về sau!”
Lúc này, có vài cô bé đi tới, thấy đám mèo nhỏ, sôi nổi lấy đồ ăn vặt ra, có cô bé còn chuẩn bị cả cá khô, nhìn tác phong có vẻ như đây không phải lần đầu.
Mặc Lan tháo khẩu trang xuống, đầu cũng không ngẩng, ăn luôn.
Nhóm mèo thủ hạ: “……”
Các cô bé đi rồi, Mặc Lan nói: “Ăn đủ nhiều thứ đồ ngon như cá khô này, chờ thời điểm chúng ta tấn công nhân loại sẽ không bị chúng dụ hoặc.” Nó vỗ vỗ cái bụng, “Ta hiện tại đã no nê, nếu có người cho cá khô tiếp, nhìn ta cũng không thèm nhìn một cái.”
“Meo meo meo, đến đây, ăn cá khô nhỏ nè.”
“Bẹp bẹp bẹp ——”
Nhóm mèo thủ hạ: “……”
Trì Nhất Hoa ở một mình trong căn phòng to như vậy, ngày thường không có nhà thì hầu gái sẽ đến quét tước. Chờ hắn dọn về rồi, không một ai được tùy tiện vào phòng hắn.
Động vật thường có ý thức lãnh địa, Đô Ngư tự lý giải.
Nhưng hắn hiện giờ chỉ là con mèo, không thể dọn phòng, Trì Nguyệt Bạch thường xuyên cả ngày không thấy bóng dáng, cũng chỉ có thể nhờ Đô Ngư.
Đô Ngư đặt trên mạng một chiếc giường mèo cho Trì Nhất Hoa, chuyển phát nhanh giao đến cửa, Đô Tuấn Quả học về thuận tiện cầm vào nhà.
Đô Ngư mở ra, đặt trên đất thử cảm giác, muốn gọi Trì Nhất Hoa tới xem vừa lòng không, xoay người liền thấy Trì Nhất Hoa mãn nguyện nằm trong thùng giấy chuyển phát nhanh.
……
Đô Ngư đem hắn ôm ra, “Sao anh lại nằm đây.”
Trì Nhất Hoa bò một hồi lại về với thùng giấy.
Đô Ngư: “……”
Đô Ngư cuối cùng chỉ có thể ôm thùng giấy có Trì Nhất Hoa lên lầu, thay Trì Nhất Hoa quét tước phòng.
Mèo đều yêu sạch sẽ, Trì Nhất Hoa càng là yêu cầu cao, trong phòng vẫn còn sạch, Đô Ngư giúp hắn đổi khăn trải giường, quét tước sàn nhà cùng phòng tắm, cuối cùng sửa sang lại phòng giữ quần áo.
Phòng giữ quần áo của Trì Nhất Hoa còn rộng hơn phòng ngủ của y, hội tụ đủ các loại hàng hiệu trên thế giới và đống đồ độc bản, tất cả đều phả ra hơi thở của tiền.
Đô Ngư quả thực không biết nên xuống tay từ đâu.
May mà vốn dĩ cũng không lộn xộn, dùng máy hút bụi hút một lần là xong. Trong lúc dọn dẹp tủ quần áo, Đô Ngư phát hiện một cái nút khá khuất ở trên tường, y không cẩn thận chạm vào một chút, liền thấy mặt sau vách tường lật ra.
Có mật thất!
Đô Ngư thập phần kinh ngạc, loại chuyện này mới chỉ thấy trên phim truyền hình, hôm nay vậy mà y được tận mắt chứng kiến.
Nhưng nghe nói rất nhiều người có tiền thích làm mật thất trong nhà, dùng để che dấu bí mật không muốn ai biết.
Trì Nhất Hoa có bí mật gì nhỉ?
Đô Ngư vô cùng tò mò.
Thành tinh trước kiến quốc, chẳng lẽ là cất giấu đồ cổ giá trị liên thành?
Nghĩ nghĩ, Đô Ngư dằn xuống lòng hiếu kỳ, nhìn trộm bí mật của người khác là không đúng, Trì Nhất Hoa còn đang ngủ bên ngoài kìa. Y sắp đóng cái mật thất này lại thì phát hiện đèn bên trong vẫn sáng.
Đô Ngư với tay vào tường trong sờ soạng một hồi, không thấy công tắc, chỉ có thể đi vào tìm. Bên trong không có đồ cổ gì, chỉ đặt đó vài thùng giấy.
Có một cái thùng giấy đang mở, trong thùng xếp ngay ngắn những thứ linh tinh, biên lai, vé xe, vỏ sò, kem dưỡng da tay đã dùng, lung tung đa dạng cái gì cũng có. Đô Ngư dừng tầm mắt trên một chiếc đầu mèo bằng gỗ được điêu khắc tinh xảo.
Cục mèo này y nhớ rõ, khi hai người đi tuần trăng mật ở nước ngoài, Đô Ngư trên quán vỉa hè nào đó mua cho Trì Vũ.
Trì Vũ cũng mua cho y một con cá phun bọt nước.
Đô Ngư ngồi xổm xuống, lần lượt xem hết tất cả, dần dần đều thấy có ấn tượng. Mấy đôi vé xe ghi địa điểm y cùng Trì Vũ đi qua, vỏ sò hai người cùng nhặt bên biển, những quán ngon hai người cùng nhau ăn, từng thứ từng thứ một, gợi lại trong Đô Ngư ký ức.
Hắn thế mà cất giữ tất cả chúng.
Chỉ cần có liên quan đến y, cứ như đồ cổ trân quý, hắn cẩn thận đem gửi nơi mật thất, những thứ vật chất giá trị trăm vạn ngoài kia không thể sánh bằng.
Đô Ngư có chút nói không ra lời, đáy lòng nhũn ra từng đợt.
Y biết Trì Vũ yêu y, chỉ không ngờ yêu sâu đến vậy.
Trong khoảng thời gian này, y luôn bị sự thật người yêu là mèo làm cho bối rối.
Dù là ai chắc cũng khó tiếp thu loại chuyện này, y không tiếp thu nổi, cho nên y lựa chọn ly thân. Thế giới bình thường hai mươi mấy năm qua bị quấy rầy, biện pháp giải quyết duy nhất Đô Ngư có thể nghĩ ra chính là ly hôn.
Cứ như ly hôn là có thể quên đi hết thảy.
Có thể giúp thế giới của y trở lại bình thường.
Nhưng mà.
Đã trải qua đoạn chuyện này rồi, thế giới của y còn có thể bình thường lại sao?
Y có thể cứ như vậy cùng Trì Vũ chia đôi hai ngả sao.
Đô Ngư đang đắm chìm trong suy nghĩ thì nghe bên ngoài truyền đến giọng Đô Tuấn Quả, “Oaa nặng quá, cái thùng này có gì ăn ngon không nhỉ.”
Đô Ngư khựng lại, vội vã đứng lên, chạy ra ngăn cản Đô Tuấn Quả, ngàn vạn lần đừng nâng thùng lên!
Vừa rồi lúc y bưng lên lầu, thùng giấy hình như không chống đỡ nổi thể trọng của Trì Nhất Hoa, có nguy cơ sắp thủng, Đô Ngư ôm đáy thùng mới khó khăn lắm duy trì được.
Tiếc rằng y mới ra khỏi mật thất đã nghe bang một phát, là tiếng vật nặng nào đó rơi xuống đất.
“A!!!!!!!!!”
HẾT CHƯƠNG 20.
Chương sau mười ngàn từ...
Đổi xưng hô nha cả nhà.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT