Thanh Xuân Năm Ấy Mang Tên Em

Chương 12: Theo Anh Về


...

trướctiếp

Dạng sáng, dinh thự của hắn đã bắt đầu lùng sục.

- Bảo bối , em xong chưa nào!

- Đã bảo đừng gọi em là bảo bối rồi mà ! - Nó nhăn nhó, chẳng phải như này là sến xúa?

- Không gọi em là bảo bối nữa, gọi em là cục cưng đi - Hắn vẫn thôi trêu chọc nó.

- Tí nữa lên máy bay không cho ngồi cạnh nữa! - Cô giận giỗi .

- Em không ngồi với anh thì ngồi với ai? - Hắn lấp lửng.

- Không thiếu gì người!

- Thôi ! Đừng giận anh nữa mà, anh hứa không chọc em nữa! - Nó quay lại, lườm tên yêu nghiệt này một cái. Chẳng phải hắn đang vừa đấm vừ xoa sao?

- Anh bớt linh tinh đi!

- Vậy hết giận rồi nhé - Hắn cười hì hì rồi vòng ta qua eo nó.

Ra xe.....

- Hai đứa chúng mày làm bọn tao đợi lâu đấy.

- Ông bạn à! Người ta là người có mảnh tình, tất nhiên là bận rộn hơn với cậu mà. - Hắn nói nhưng không quên cho nó ngồi vào chỗ , tiện thể đấu võ mồm với Thượng Mạc Khương.

Chiếc xe dần chở nên im lặng , chỉ nghe thấy tiếng chơi game của Dương Trí Hào.

------------sân bay

- Chúng mày có xuống không ? - Hân nổi giận với Khuynh Thường và Thượng Mạc Khương, hoặc nói cách khác là hai con sâu ngủ.

- Xuống! Xuống! Xuống ngay! - Khuynh Thường luống cuống, vỗ vai Thượng Mạc Khương dạy.

- Khương ! Khương! Dậy đi, đến rồi!THẰNG THIÊN đang nhìn kìa! - Khuynh Thường nói, cố ý nhấn mạnh chữ " Thàng Thiên " .

- Bớt đùa đi ! Nó đang chơi với con ghệ nó rồi! Làm gì để ý đến anh em mình- Thượng Mạc Khương như sâu đo, vẫn lăn ra ngủ.

- Không nhanh sẽ trễ chuyến bay của hai đứa nó đấy ! - Thượng Mạc Khương bật dậy, như hiểu phần nào.

- Được rồi! Hao anh em mình đi rửa mặt, ha? - Thượng Mạc Khương không thể không nhìn thấy ánh mắt hình vien đạn đang nhắm vào mình liền lấy cớ rửa mặt.

- Ừ! - Không mhanh không chậm, Khuynh Thường liền đồng ý.

- Đừng làm tao phải ra gọi! - Lâm Hoàng Thiên gầm gừ.

- Ok, Ok! - Hai đứa nó vội vàng trả lòi rồ tránh ánh mắt của hắn.

--------15p

-Em có mệt không?

- Dạ không, em vẫn ổn. - Nó nhắm mắt, tuy mồm nói ổn nhưng đôi mắt nghiền lại .

- Em nên tập nói đúng sự thật đi!

- Ơ ! Anh hai! - Khuynh Thường hô to, chạy về phía cửa. 3 đôi mắt kia cũng nhìn theo hướng chạy của Khuynh Thường.

Không nhanh không chậm, tiến về phía của ba đứa kia đang ngồi.

- Mấy đứa còn mấy phút nữa thôi đấy!

- Anh vẫn chu đáo nhỉ? - Thượng Mạc Khương hỏi. Chơi với Khuynh Quốc cũng đã lâu, biết rằng con người anh ấy " Giang sơn khó đổi " nhưng không ngờ mấy năm ấy, anh vẫn không đổi.

- Tất nhiên, anh không thay đổi ! - Nhakn được câu trả lời chắc nịch của anh, Thượng Mạc Khương như có thêm một câu tả lời khác...

" Chuyến bay từ Washington đến Bắc Kinh - Trung Quốc chuẩn bị cất cách sau 30p nữa "

- Mấy đứa vào làm giấy tờ đi! - Khuynh Quốc giục.

- Vâng! Gặp lại anh sau nhé! - Lâm Hoàng Thiên nhã nhặn . Bên cạnh là một nụ cười của Tuyền Nhi thay cho lời tạm biệt.

- Ừm! - Kèm thêm cái gật đầu.

- Anh hai, em đi đây. - Khuynh Thường

- Ừm, em đi nhé.

- Em đi, anh nhé!

- Ừm, mấy đứa đi bảo trọng nhé . Chuyển lời hỏi thăm sức khỏe đến các cô chú hộ anh nhé. - Bốn đứa trẻ gật đầu .

--------30p

- Em cài dây chưa? - Hắn ân cần hỏi

-Em cài rồi!

- Ừm, thế bây giờ muốn ăn gì nào !

- Em không muốn ăn gì đâu!

- Sao mà không muốn ăn?

- Em không thấy đói!

-Ừm! Vậy thì ngủ không? - Hắn vigng tay qua người nó sau khi nhận được cái gật đầu.

- Em sợ....

- Sợ gì?

- Em sợ về mẹ và bố sẽ phạt em!

- Không sao! Xó anh, em không phải lo ! Cứ tin anh đi! - Thôi thì nó cũng đặt niềm tin lên hắn lần nữa vậy.

- Ngủ đi!

----------1 tiếng sau.

- Bải bối, đến ròi! - Hắn hẹ nhàng nâng người nó dậy. Nó ưm a một tí ròi cũng dạy.

Đã đến sân bay rồi. Lại gặp lại Bắc Kinh .

Không mấy chốc, họ đã làm xong giấy tờ...

- Cậu chủ! Chào mừng cậu về nước!

- Ừm!

Chiếc xe chuyển bánh về dinh thự Lâm gia.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp