“Vậy ngươi có thể nói cho ta biết không?”
Nghe Hàn Chương hỏi, Minh Diễm lại không trả lời.
Y cắn lên cằm Hàn Chương, lưu lại dấu răng, mới nhả ra nói, “Ngươi khiến ta thoải mái vui vẻ, ta sẽ nói cho ngươi biết.”
Hơi thở của Hàn Chương chợt nhanh, “Một lời đã định.”
Lại một phen dây dưa, khóe mắt đỏ nhạt của Minh Diễm càng ngày càng mê người, y ghé vào khung cửa sổ, vẻ mặt mơ mơ màng màng nhìn cây hoa đào ngoài cửa sổ, “Ngươi nói xem… ta như vậy, có tính ngày ngày quấy nhiễu ngươi tu hành không? Nếu sau này ngươi không thể lên trời, ắt sẽ trách ta…”
Hàn Chương cúi người, từ phía sau dán sát vào vành tai Minh Diễm, “Sẽ không trách ngươi. Nếu không thấy, thì có thể không bị mê hoặc, vậy không bằng coi như người phàm che mắt bịt tai. Thế gian này ba ngàn mê hoặc, vẫn phải nhìn từng người một mới tính.”
Minh Diễm cười khẽ, như hoa đào tràn ra ở đuôi lông mày, “Dùng lời ta nói đáp lại vấn đề của ta?”
Y lại nói, “Mặc dù ta dùng linh lực bỏ đi hắc ám trước mắt ngươi, cùng lắm chỉ trong chớp mắt. Thời gian chớp mắt này, không đủ dài để ngươi đem ba ngàn mê hoặc trên thế gian, nhìn qua từng cái một.”
“Đã đủ.” Hàn Chương học Minh Diễm, cắn cắn vành tai tinh tế dưới lưỡi, “Thế gian ba ngàn mê hoặc, đều không bằng một mình ngươi.”
Minh Diễm nghe vậy, cười to, “Lời yêu thương này, rất được lòng ta… ngươi nhẹ chút…”
Đợi Minh Diễm tắm xong, bọc lấy một tầng hồng y quay lại, Hàn Chương đang lau trường kiếm.
Thân kiếm nhỏ hẹp, sắc bén lạnh lẽo.
Minh Diễm ngồi trên đùi Hàn Chương, còn than phiền, “Cái chân này của ngươi, ngồi xuống thật sự mẻ người, như hàn thạch, cứng cứng lạnh lạnh.”
Nói thì nói thế, lại nghiêng người, tựa vào ngực Hàn Chương.
Cổ áo chưa từng kéo lại, lộ ra lồng ngực màu ngọc, hồng y làm nền, rõ ràng bắt mắt.
Ngữ điệu của y chậm chạp, còn mang theo lười biếng rã rời sau khi tắm, “Không phải ngươi hỏi ta, còn có ai từng luyện «Chư Thiên Tinh Công» sao?”
Hàn Chương gật đầu, “Xin tiền bối cho biết.”
Sau khi Minh Diễm thu lại diễm sắc giữa lông mày, như thanh kiếm với đầu kiếm dính máu, “Một người tên Minh Diễm, từng là đại sư huynh đệ tử đời trước của Thiên Diễn tiên tông.”
“Từng là?”
“Người này sớm đã mưu phản Thiên Diễn tiên tông, không phải từng là, là gì?”
“Tiền bối có biết, nguyên do hắn mưu phản?”
“Sao ta biết được?” Minh Diễm lại đến gần cắn cằm Hàn Chương, ý vị không rõ, “Dù sao, ngươi cẩn thận chút, đừng có ngày nào đó, góp mạng mình vào. Tìm được người tâm ý gọi ta như ngươi, cũng rất không dễ dàng.”
Hàn Chương mặc cho Minh Diễm hôn cắn, “Được.”
Rời khỏi Trụy Nguyệt Phong, Minh Diễm lại không biến mất như mọi ngày, mà chuyển hướng, đến Trích Tinh điện.
Hồng y như lửa, Minh Diễm tu vi cực cao, chưa hề kinh động bất luận kẻ nào, đã đi vào trong điện.
Chưởng môn ngồi trên ngọc tọa, thấy Minh Diễm, cũng không kinh ngạc, “Hộ sơn đại trận này của ta, trước mặt ngươi, cũng vô dụng.”
Minh Diễm vỗ tay phát ra tiếng, đột nhiên xuất hiện một chiếc ghế hoa mỹ. Y ngồi lên, hồng y rũ xuống lung tung, dáng vẻ lười nhác, “Trận pháp hộ sơn đại trận này, vẫn có chút bút tích của ta trong đó, sao ngăn được ta.”
Mặt mày y đanh lại, “Ta tới là muốn hỏi, Hàn Chương xảy ra chuyện gì.”
Chưởng môn sóng lớn bất động, “Sao ngươi biết Hàn Chương?”
Minh Diễm tỏ vẻ mỉa mai, “Sao ta lại không thể biết Hàn Chương? Ngươi giấu người sâu như vậy, là sợ chuyện đã làm bị người biết được?”
Trong điện yên tĩnh.
Chưởng môn nhấc mí mắt, “Minh Diễm, ngươi đã không phải là đệ tử Thiên Diễn tiên tông ta, không có tư cách nhúng tay trong chuyện của tông môn.”
Minh Diễm đứng dậy, chỗ ngồi theo đó hóa thành khói nhẹ tiêu tán. Y khép hồng y lại, trong mắt hiện huyết sắc, “Chư Thiên đại trận hiến tế mình ta vẫn chưa đủ, còn phải thêm một Hàn Chương?”
Lời còn chưa dứt, trong chớp mắt, một đạo linh lực cực tinh thuần hóa thành hình dáng trường kiếm, ngưng kết trong lòng bàn tay Minh Diễm, bỗng nhiên đánh úp về phía chưởng môn!
Lúc tới gần ấn đường chưởng môn, trường kiếm giống như chạm phải màn chắn vô hình, “tách” vỡ vụn ra.
Mà linh lực tán ra, “ầm” một tiếng vang trầm, ép toàn bộ đồ vật trong điện thành bột mịn.
Bay vòng giữa không trung, tóc Minh Diễm không động, y nhìn thẳng chưởng môn, tản mạn nói, “Hàn Chương này, nếu ta muốn che chở, ngươi có thể làm gì được ta?”
Đợi Minh Diễm quay người rời khỏi Trích Tinh điện, chưởng môn ngồi trên ngọc tọa lại không khắc chế được, phun ra một ngụm máu.
Trụy Nguyệt Phong.
Hàn Chương đang ngồi thiền dưới cây hoa đào.
Nhạy cảm nhận ra được một tia khí tức, hắn đứng dậy, “Ngươi trở về rồi?”
Minh Diễm cười nói, “Mũi chó? Ta cách xa như vậy, cũng bị ngươi ngửi thấy.”
Hàn Chương lại nhíu mày, “Linh khí quanh thân ngươi hỗn loạn, bị thương rồi?”
“Đánh một trận, đối phương bị thương nặng hơn ta.” Minh Diễm bước tới trước mặt Hàn Chương, đột ngột hỏi, “Chúng ta quen biết bao lâu rồi?”
Y chỉ thuận miệng hỏi, lại nghe Hàn Chương bật thốt lên, “Đã quen biết ba vạn hai nghìn bảy trăm sáu mốt ngày đêm.”
Minh Diễm liền giật mình, “Lâu vậy?”
Tu chân không năm tháng, thường thường bế quan mấy trăm năm liền. Lại thêm tuổi thọ kéo dài, chín mươi năm, cùng lắm chỉ trong nháy mắt.
Minh Diễm xuất thần một lát, lại trêu đùa, “Chẳng trách các loại tư thế, chúng ta đều thử mấy lần. Có điều, trong Trụy Nguyệt Phong này, những nơi nào vẫn chưa thử qua?”
Hàn Chương tưởng thật tự hỏi, “Trên cây hoa đào vẫn chưa có.”
“Đúng là chưa có?” Minh Diễm hôn khóe môi Hàn Chương, “Vậy lần sau nhất định phải cùng ngươi thử một lần.”
Hàn Chương nghe ra, “Ngươi phải đi?”
“Ừ, có việc vặt cần xử lý, xử lý xong sẽ đến tìm ngươi, thế nào?”
Nghe ngụ ý của y, gần đây cũng sẽ không đến nữa.
Tuy Hàn Chương không nỡ, nhưng cũng biết rõ không ngăn cản được, “Được, ta chờ ngươi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT