Hướng Long Cẩm cảm thấy mình ở trước mặt Lương Phi Phàm vĩnh viễn là một kẻ thất bại. Người phụ nữ đã từng của mình bây giờ lại là của anh ta, mà sau này anh còn phải gọi Bạch Lộ một tiếng ‘chị dâu’. Có lúc suy nghĩ một chút, thấy đời mình thật đúng có đủ châm chọc, nhưng chuyện đã đến nước này anh lại không có bất kỳ khí lực nào để phản kháng.

Cũng tự biết sức mình, còn có thể phản kháng cái gì?

“Tôi không cần 2 phút, tôi chỉ cần…”

Hướng Long Cẩm rốt cuộc vẫn có chút không phục Lương Phi Phàm. Đôi khi chẳng qua là tự ái đàn ông nổi lên, nhưng anh còn chưa bỏ được mặt mũi để nói thì Lương Phi Phàm đã cau mày nâng cổ tay lên đưa đồng hồ trước mặt anh: “Cậu còn 1 phút.”

“...”

Hướng Long Cẩm biết Lương Phi Phàm vẫn luôn không ưa mình, cũng giống mình luôn không phục anh ta, nhưng có mấy lời bây giờ không nói thì sợ sau này cũng sẽ không có cơ hội nói nữa.

Anh hít sâu một hơi, cũng không hàm hồ nữa mà nói: “Tôi biết, hơn một năm trước khiến tôi rời khỏi thành phố A chính là anh, nhưng tôi cũng biết tôi không phải là đối thủ của anh, chống không lại anh. Năm đó lẽ ra tôi cùng Bạch Lộ đã kết hôn rồi, sai lầm này cũng chính là của tôi, khiến tôi phải ở vào hoàn cảnh như bây giờ.”

“Lương Phi Phàm… Thật ra tôi căn bản vẫn luôn không tin anh đối với Bạch Lộ là thật lòng, thời gian anh ở bên cô ấy đã khiến cô ấy chịu quá nhiều tổn thương. Tôi không phải là một người đàn ông tốt, nhưng anh có dám nói anh là người đàn ông tốt không?...”

“Nhưng là, tôi không thể không thừa nhận anh thật sự đã thay đổi cô ấy, thay đổi cô ấy rất nhiều. Một người phụ nữ chịu thay đổi vì một người đàn ông đã chứng tỏ cho người khác biết cô ấy yêu anh. Trong lòng tôi vẫn luôn không phục, nhưng có một số việc khiến tôi đã đi tới mức này… Tôi không có ý tứ gì khác, tôi chẳng qua chỉ hy vọng lần này anh thật sự có thể đối xử tốt với cô ấy, không khiến cô ấy lại thương tâm khổ sở…”

“Cô ấy thật ra là một cô gái rất cố chấp, không chịu nổi dù chỉ một chút xíu phản bội của người mình thích. Nói thật, ban đầu tôi biết anh cùng Diệp Lan kết hôn, tôi thật cho rằng hai người sẽ cứ như vậy, cô ấy không thể nào sẽ lại tha thứ cho anh, bởi vì anh đã buông cô ấy còn cô ấy lại không phải một người phụ nữ sẽ ăn cỏ quay đầu, nhưng là tôi đã đánh giá thấp tình cảm của cô ấy dành cho anh. Nói thật tôi rất ghen tị với anh, tôi và Bạch Lộ ở bên nhau nhiều năm như vậy, cô ấy chưa từng dành tình cảm nồng đậm như thế cho tôi, vậy mà cô ấy lại đem tất cả những gì tốt nhất cho anh. Anh hẳn rất thỏa mãn.”

“Nếu như anh thật lòng yêu cô ấy thì cả đời này đừng để cô ấy lại rơi một giọt nước mắt nào nữa.”



Môi Lương Phi Phàm khẽ mím lại, gương mặt anh tuấn không biểu lộ bất cứ cảm xúc gì, kim giây đồng hồ đeo tay vừa lúc chỉ tới số 12, anh nhíu mày: “Thời gian vừa đủ.”

Sau đó khom người ngồi vào xe.

Hướng Long Cẩm: “...”

Tài xế rất nhanh liền đóng cửa xe, Hướng Long Cẩm một mình đứng ở trong vườn hoa nhìn đèn xe kia nhanh chóng biến mất trước mắt mình, cục ức nơi cổ giật giật, tay từ từ xoa ở vị trí trái tim, vẫn cảm thấy khó chịu.

Thật ra thì anh thật sự yêu Bạch Lộ, có điều anh cũng thừa nhận mình thật sự không chịu sự khó chịu nào từ Lương Tĩnh Tiêu, cho tới bây giờ anh không oán được bất kỳ ai.

Sau này anh sẽ còn gặp lại Bạch Lộ, nhưng là… anh sẽ phải gọi một tiếng ‘chị dâu’.



“Mẹ… mẹ…”

Cách đó không xa, ở phía dưới cây ngô đồng có một người phụ nữ vóc dáng thon thả đang bế một bé trai chưa tới một tuổi đang gọi mẹ, tiếng chưa rõ ràng nhưng rất đáng yêu.

Lương Tĩnh Tiêu đưa tay nắm lấy tay bầu bĩnh của con trai đùa nghịch nhưng ánh mắt lại rất lạnh.

Vẫn luôn biết người đàn ông bên cạnh mình vẫn chưa quên tình xưa với Bạch Lộ, nhưng hơn nửa năm qua cô cố gắng trở thành một người vợ hiền như vậy, dù năm đó anh ta trốn bỏ lại mình thì cô vẫn sinh cho anh ta đứa con này, là đứa con mang họ Hướng của anh ta, là đứa cháu nối dõi tông đường, còn anh ta cho mình cái gì?



Lương Tĩnh Tiêu cảm thấy không cam lòng, cô đã rất ôn hòa nhã nhặn, chỉ cần Hướng Long Cẩm ngoan ngoãn ở bên cạnh cô thì cô sẽ mắt nhắm mắt mở với Bạch Lộ, nhưng xem ra anh ấy vẫn nặng tình với cô ta?

“Ô ô… đau… oa…”

Vì vô tình nắm tay quá chặt khiến Đông Đông bị đau òa khóc, Lương Tĩnh tiêu mới giật mình, cô vội buông tay, sợ tiếng khóc của con khiến người đàn ông đứng cách đó không xa nghe được, sau đó ôm Đông Đông đi nhanh vào cửa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play