“Nghĩ gì vậy?” Lương Phi Phàm cúp điện thoại, vừa quay vào thì thấy Bạch Lộ nằm trên ghế sa lon, ánh mắt có chút hoang mang. Sau khi anh được ăn uống no đủ liến thấy rất sảng khoái, ngay cả giọng trầm thấp cũng lộ ra mấy phần vui thích: “Là mệt mỏi, hay là đói? Mệt thì em nghỉ ngơi một chút, còn nếu đói thì bây giờ chúng ta đi ăn gì đi.”

“Không đói bụng cũng không phiền hà.”

Bạch Lộ ngồi dậy, quần áo đã mặc chỉnh tề. Lúc này đã trễ lắm rồi, hai người bọn họ sau khi mặn nồng cũng không lập tức rời khỏi phòng làm việc, Lương Phi Phàm sợ cô mệt mỏi cho nên để cô nghỉ ngơi trên ghế sa lon một chút, vừa vặn anh cũng có điện thoại gọi tới. Nói điện thoại chừng 20 phút, Bạch Lộ nghe được loáng thoáng, đại khái cũng biết là chuyện có liên quan tới Diệp thị bên kia.

“... Phi Phàm, hôm trước em đã nói chuyện với mẹ chuyện chúng ta.”

Hai tay Bạch Lộ ôm đầu gối, ngón tay nhẹ nhàng đùa bỡn mười ngón tay của Lương Phi Phàm, cũng không định đem giấu trong đáy lòng tất cả mọi chuyện: “Mẹ em vẫn luôn nói với em, bà không phản đối chúng ta bên nhau, nhưng bà lại không thể tiếp nhận người nhà anh… Phi Phàm, em cũng không biết phải nói thế nào với mẹ, nhưng em biết bà quyết định như vậy đã thật là vĩ đại. Thật ra bà cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường, bà có nguyên tắc của mình, em thật sự không nên đòi hỏi bà quá nhiều… Nếu như bà không đồng ý chuyện em và anh thì vĩnh viễn cũng sẽ không có kết quả, anh biết không?” 

“...”

Lương Phi Phàm cau mày, hóa ra cô ấy đang lo lắng chuyện này, quả thật mình đã sơ sót.

Thái độ Tần Trân Hi với anh thật sự rất ôn hòa, có lúc Lương Phi Phàm cũng cảm thấy bội phục Tần Trân Hi, anh biết có rất ít người phụ nữ có thể có được sự độ lượng đó.

Hơn một năm trước khi Bạch Lộ đi nước Anh, có mấy tháng đều là anh phái người tới chăm sóc cho Tần Trân Hi, Tần Trân Hi cũng không phản đối, không bài xích mà đón nhận điều đó. Lương Phi Phàm bình thường cũng rất ít trò chuyện với bà, trong lòng thực sự vẫn cảm thấy áy náy với bà, có điều bà đón nhận sự chăm sóc của anh khiến anh thoải mái không ít.

Con người sợ nhất là không để đền bù nếu như có thể bù đắp thì ít nhất sự áy náy kia, cho dù là dối gạt mình, cũng ít đi một chút.

Cho nên khoảng thời gian này tới nay anh vẫn luôn tập trung chú ý tới Bạch Lộ, lần trước quả thật anh cũng từng nói với Bạch Lộ, lúc này bọn họ lần nữa ở bên nhau, như vậy thì không thể để cô thành người đàn bà không quang minh chính đại của mình.

Hơn năm trước tất cả người ở Lương gia phản đối hôn sự này, bây giờ Lương Phi Phàm không nghĩ lại dùng cách cũ để giữ cô bên cạnh.

Anh muốn cho cô một hôn lễ trọng thể, để cô đường đường chính chính đứng bên cạnh mình. Anh muốn cho toàn bộ mọi người trên thế giới biết, đời này của Lương Phi phàm chỉ thích một người phụ nữ, cũng chỉ sẽ yêu một cô gái như vậy.

Cô ấy tên là Bạch Lộ.



Chẳng qua lời vừa rồi của Bạch Lộ dường như cũng nhắc nhở anh, mi mắt Lương Phi Phàm rủ xuống, đưa tay nắm lấy bàn tay đang không ngừng đùa bỡn tay của mình, nở một nụ cười trấn an, nói: “Đừng lo lắng, vừa vặn lần này đang ở thành phố C, để anh nói chuyện với mẹ em một chút. Anh muốn nói, sẽ tốt hơn một chút.”

Bạch Lộ không lo lắng về Lương Phi Phàm, anh hành động hay nói chuyện tất nhiên có chừng mực, hơn nữa mẹ đối với anh cũng luôn rất tốt. Đều cô lo lắng chính là những người bên Lương gia kia…

“Anh với mẹ em nói chuyện xong, vậy còn người nhà anh thì sao? Phi Phàm, em không muốn lại xảy ra tình cảnh như trước, nhất là mẹ anh… Thật ra bây giờ mọi chuyện đều đã phóng khoáng, ai cũng biết là chuyện gì xảy ra… Em không muốn lại xảy ra chuyện gì không vui. Nếu như anh đã thật sự quyết định, em tin anh, nhưng cũng xin anh nhất định phải bảo vệ được mẹ con em, không thể để bà chịu thiệt thòi nữa.”

Lương Phi Phàm ôm lấy má cô, môi nhẹ nhàng áp vào môi cô, giọng trầm thấp, cực kỳ nghiêm túc: “Được, anh đảm bảo với em, bảo bối.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play