Buổi tối, Tần Trân Hi và Bạch Lộ cùng nhau ăn cơm.
Bạch Lộ đã hai ngày không có ở thành phố C hôm nay đột nhiên trở lại, Tần Trân Hi còn tưởng cô đi công tác, có điều vào lúc này thấy bộ dáng con gái khi ăn cơm rất hồng hào, lại thêm luôn mỉm cười ngọt ngào này, bà đã bao lâu không thấy trên mặt con gái?
Tần Trân Hi gắp thức ăn bỏ vào bát Bạch Lộ: “Sao thế? Ra khỏi nhà một chuyến đã thấy con vui vẻ lên không ít, gặp chuyện tốt gì?”
Tay Bạch Lộ khẽ run một cái, nhìn mẹ có chút chột dạ. Cô trầm ngâm một chút, luôn cảm thấy chuyện này cũng không thể cứ giấu mẹ, vì vậy liền nói: “Mẹ, con có chuyện muốn nói với mẹ.”
“Ừ.”
“Thật ra con không đi công tác.”
“Ừ?”
“Con tới thành phố A một chuyến.”
“...”
“Con… là đi gặp Lương Phi Phàm. Trước con đã nói với anh ấy, nếu con nghĩ thông suốt sẽ tới thành phố A tìm anh ấy. Con đi tìm anh ấy có nghĩa là con đã tha thứ cho anh ấy, con muốn cùng anh ấy lần nữa ở bên nhau. Lần này Lương thị xảy ra chuyện lớn như vậy tôi rốt cuộc vẫn không đành lòng được, cho nên con…”
“Ừ, hai đứa lại về với nhau, phải không?”
Mặt Tần Trân Hi lại rất bình thản, không có chút ngạc nhiên nào. Bà khẽ cười nói: “Con không cần phải lo lắng như vậy, mẹ sẽ không phản đối các con. Giống như hơn một năm trước mẹ đã nói với con vậy, cho dù như thế nào, hạnh phúc của con, hôn nhân của con, cuộc sống của con mẹ sẽ không can thiệp, dù đối phương là người của Lương gia thì mẹ cũng sẽ mắt nhắm mắt mở bỏ qua. Bởi vì con là con gái mẹ, mẹ hy vọng được thấy không phải là con cứ buồn buồn không vui, mà là hy vọng con vui vẻ hạnh phúc. Chỉ cần con cảm thấy là chuyện đúng thì mẹ sẽ ủng hộ con.”
Bạch Lộ cảm động.
Mẹ của mình cho tới bây giờ chưa hề làm khó mình, hù hơn một năm trước Lý Đường Lâm làm chuyện như vậy với bà thì bà vẫn như cũ lựa chọn lùi một bước, thật ra cũng chỉ là vì mình. Bà không muốn mình khó xử cho nên bà thà tự mình chịu đựng sự ấm ức kia.
Có chút nghẹn ngào, Bạch Lộ buông đũa xuống: “Mẹ, cảm ơn mẹ. Con… con không biết phải nói như thế nào, luôn cảm thấy đối với mẹ thật không công bằng.”
“Con hạnh phúc là được, mẹ tin ba con cũng nghĩ như vậy.”
Bạch Lộ rũ mi mắt xuống, suy nghĩ về những lời Lương Phi Phàm đã nói khi ở thành phố A, cô hít sâu một hơi rồi nói: “Mẹ, thật ra con còn một chuyện khác muốn nói với mẹ. Hơn một năm qua con cũng chưa từng gặp ai của Lương gia, mẹ chắc cũng không gặp ai cả. Nhưng Bạch gia chúng ta cùng Lương gia cuối cùng lại có nhiều ân ân oán oán bên trong, con muốn… Nếu như có thể, chúng ta có thể gặp bọn họ một chút được không?”
Tần Trân Hi đang múc canh, nghe vậy động tác hơi khựng lại, thần sắc bà không có bao nhiêu gợn sóng nhưng những ưu tư giữa hai lông mày kia có chút trở nên cứng rắn. Bạch Lộ mím môi, thấy mẹ không nói lời nào nên cô cũng không mở miệng nữa.
Thật ra dù Tần Trân Hi vẫn luôn nói chỉ cần là con gái lựa chọn thì bà đều có thể mắt nhắm mắt mở cho qua, không tới quấn quít cũng không tới phản đối, chỉ cần con gái hạnh phúc là được, nhưng Bạch Lộ vẫn rất rõ ràng mẹ chỉ không nói ra suy nghĩ của mình, bà luôn nhún nhường cũng chỉ vì con gái là cô. Quan hệ với Lương ia nhạy cảm như vậy, cho dù không nói tới chuyện cha mình năm xưa thì cũng còn có một Lý Đường Lâm, cũng là phụ nữ, Bạch Lộ không thể không biết cảm giác của mẹ với Lý Đường Lâm.
“Bạch Lộ, mẹ không muốn phản đối hạnh phúc của con, nhưng điều con vừa nói… Xin lỗi, mẹ cũng không muốn thấy người của Lương gia. Nếu như có một ngày con cùng Lương Phi Phàm lần nữa kết hôn thì mẹ cũng sẽ chúc phúc cho con. Điều mẹ có thể làm được chính là, hôn nhân của con hạnh phúc, mẹ làm mẹ sẽ không can thiệp bất kỳ chuyện gì, mẹ sẽ ủng hộ con, nhưng không có nghĩa mẹ có thể cùng người Lương gia chung sống hòa bình.”
Giọng Tần Trân Hi nhàn nhạt không thể hiện tâm trạng gì nhưng mỗi từ đều rất kiên định: “Mẹ có thể làm được chính là không nghe không hỏi, nhưng bảo mẹ đi gặp Lý Đường Lâm thì mẹ không làm được. Bạch Lộ, dù sao mẹ cũng là một người đàn bà, hơn một năm trước mẹ không truy cứu trách nhiệm của Lý Đường Lâm là bởi vì mẹ không muốn chặn kín con đường giũa con và Phi Phàm. Phi Phàm là một người đàn ông tốt cho nên không cần thiết bởi vì ân oán đời trước mà chia tách hai đứa. Một năm qua mẹ đã nghĩ rất nhiều, đây là nguyên tắc cuối cùng của mẹ.”
Cái gì Bạch Lộ cũng không nói được, bởi vì mỗi từ mẹ cô nói cô đều không có bất kỳ tư cách gì phản bác hay yêu cầu bà lần nữa vì mình làm cái gì.
Thật ra cô mới là người ích kỷ nhất, bởi vì trong thế giới của cô, tình yêu của cô còn lớn hơn trời.
Cô có bao nhiêu ích kỷ mới có thể nói với mẹ mình yêu cầu như vậy? Người đàn bà kia đã từng suýt chút nữa hại chết mẹ mình, bây giờ cô lại còn muốn cho bọn họ ngồi chung một chỗ, mà người đàn bà kia ngay cả một lời xin lỗi cũng chưa từng nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT