Thật ra mấy ngày hôm nay cô cũng không nghỉ ngơi được tốt lắm, giờ phút này coi như hoàn toàn buông lỏng dần dần chìm vào giấc ngủ, ngay cả khi Lương Phi Phàm tắm cho cô, sấy tóc cho cô, cô cũng không có chút cảm giác nào.

Lương Phi Phàm để yên cho cô nghỉ ngơi trong phòng làm việc của mình. So với cô, thần thái Lương Phi Phàm ngược lại càng sáng láng, vẻ tiều tụy bơ phờ của cảm mạo vào lúc này hoàn toàn không thấy, nếu đã có được điều mình mong muốn nhất, sự tình của công ty tất nhiên anh sẽ không mặc kệ nữa.

Nhân lúc Bạch Lộ còn đang nghỉ ngơi, Lương Phi Phàm xem tài liệu, nhìn thời gian một chút, mới hơn 9 giờ tối, anh chuẩn bị gọi điện cho Quan Triều, cũng không muốn để Diệp Tử Kiệt đắc ý quá lâu. Có điều dãy số còn chưa gọi đi đã nghe được cửa phòng làm việc lạch cạch, hẳn là có người ở bên ngoài đẩy cửa.

Lương Phi Phàm vừa rồi đã khóa trái cửa lại, thời gian này Lương thị căn bản cũng sẽ không tùy tiện cho người khác vào phòng làm việc của anh.

Anh lấy ipad bên cạnh, nhìn vào màn hình, là không gian bên ngoài phòng làm việc được camera truyền tới, quả nhiên thấy một bóng người nhỏ dài đứng ở cửa.

Anh nhíu mày một cái, trong mắt thoáng vẻ không vui.

Cô ta tới làm gì?

Đứng ngoài cửa lại là Diệp Lan.

Trong tay cô là túi xách, thần sắc so với khoảng thời gian trước trông đã tốt hơn không ít, cộng thêm với sự trang điểm tinh tế đã không còn nhìn ra đây là người đã hơn nửa năm nghiện thuốc phiện.

Tòa nhà này không còn ai, cô thời gian này tới tìm Lương Phi Phàm không phải vì điều gì khác, chỉ là bởi vì bây giờ cả thành phố đều như gió như bão khiến cô ban ngày căn bản không dám ra cửa. Hơn nữa bởi vì chuyện mình nghiện thuốc phiện, mặc dù chưa bị hoàn toàn ra ánh sáng nhưng cũng đã như nửa tối nửa sáng, mọi người đều có thể đoán được bí mật này.

Diệp Tử Kiệt mấy ngày nay không để cho cô ra khỏi cửa, nhưng cô thật không còn nhịn được, hôm nay cô nhất định phải gặp Lương Phi Phàm.

Chuyện ly dị đã náo loạn gần một tuần lễ, hơn một năm trước phai hao tâm tổn sức mới khiến người đàn ông này rốt cuộc thành chồng cô, dù cuộc hôn nhân hơn một năm qua chưa bao giờ cô được làm ‘Lương phu nhân’ thực sự nhưng ít nhất có thể mang cái danh phận này cũng tốt hơn không là gì. Cho nên cuộc hôn nhân này cô không từ thủ đoạn nào có được thì cho tới bây giờ cô cũng chưa từng nghĩ muốn buông tay. Thật ra trong lòng cô có chút thống hận Lương Phi Phàm, Diệp Lan cô vì anh đã biến thành bộ dáng thế nào? Vậy mà anh vẫn nhẫn tâm với cô như cũ.

Nếu không có được tình yêu của anh, như vậy khiến anh hận cả đời cũng tốt, vẫn hơn chỉ là khách qua đường trong cuộc đời anh.

Dù sao cô đã là như vậy, cô sẽ không muốn đi tìm người đàn ông thứ hai, tất cả thanh xuân, tình yêu. nồng nhiệt tuổi trẻ đều dành cho người đàn ông tên Lương Phi Phàm này. Cả đời này cho dù cô mất tất cả cũng sẽ cùng anh chết.

Cô sẽ không được hạnh phúc, như vậy sẽ khiến anh cùng cô thống khổ một đời đi!

Diệp Lan siết chặt túi xách trong tay, con ngươi lóe lên ánh sáng âm độc. Cô đã không thể quay đầu lại, hơn nửa năm qua cô biết mình bị nghiện ma túy, cai cũng không hết, bất kể Diệp Tử Kiệt dùng bao nhiêu biện pháp giúp cô cũng vẫn không cai hết được. Có lúc cô cảm thấy hút thuốc phiện cũng không có điều gì không tốt, ít nhất cảm giác vui vẻ lâng lâng kia có thể khiến cô quên đi mọi thứ, những thứ cầu mà không được kia trong cơn phê cũng giống như đã thuộc về cô.

Lương Phi Phàm…

Lương Phi Phàm…

Người đàn ông này từ đầu tới cuối đều là chấp niệm của cô, cô dùng tất cả thủ đoạn cùng sức lực để yêu anh nhưng khi quay đầu lại, một năm làm Lương phu nhân này ngay cả mùi vị của anh cô cũng chưa được nếm, anh đã muốn ly dị với cô.

Có lúc suy nghĩ một chút, Diệp Lan cô đích xác là một câu chuyện hài, nhưng hài thì như thế nào?

Thứ cô đòi không được, cô cũng muốn có một chút mùi vị!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play