Lương Phi Phàm không trả lời trực tiếp câu hỏi của cô, chỉ nói: “Bạch Lộ, em muốn biết Lương thị thế nào thì em có thể trở về thành phố A một chuyến, từ thành phố C tới thành phố A cũng chỉ là mấy giờ bay.”

“Còn có, bây giờ điều anh quan tâm nhất không phải là Lương thị, anh quan tâm nhất chính là câu trả lời của em cho câu hỏi vừa rồi, em định lúc nào trả lời anh?”

Ánh mắt Bạch Lộ chợt lóe, dù không đối mặt với Lương Phi Phàm, dù đã quen thuộc với anh không thể hơn nữa nhưng khi đột nhiên anh hỏi cô vấn đề như vậy khiến tim cô không khống chế được đập mạnh. Cô cứ luôn có cảm giác được đầu thai làm người khác, bởi thật ra khoảng thời gian này bị hành hạ không chỉ có anh mà còn cả chính cô…

Cô vẫn không trả lời thẳng vấn đề của anh, Lương Phi Phàm nín nhịn, lặp lại một lần: “Câu trả lời của em là gì?”

Bạch Lộ hít sâu một hơi, bình tĩnh nói: “Em gọi cho anh không phải để nói với anh chuyện này, em chỉ muốn hỏi anh một chút, tình hình Lương thị có phải rất tệ hại không, thật ra em…”

“Những chuyện khác anh không có hứng thú nghe.”

“...”

“Nếu em còn chưa cân nhắc kỹ vậy thì cứ tiếp tục cân nhắc, dĩ nhiên anh không ngại chuyện em gọi điện hàng ngày, điện thoại của anh luôn mở hai tư trên hai tư. Còn có, chuyện thứ hai anh muốn nói, đơn ly dị với Diệp Lan mặc dù bên phía Diệp gia có chút trở ngại nhưng anh đã chuẩn bị, lập tức anh sẽ thành một người đàn ông độc thân, mặc dù đã kết hôn hai lần nhưng anh vẫn luôn mong đợi có thể cưới lần ba, chỉ cần em không ngại anh là được.”

“...”

“Anh có buổi họp, cứ vậy đã.” Bạch Lộ còn chưa kịp phản ứng thì bên kia Lương Phi Phàm đã cúp điện thoại rất quả quyết.

Từ trong điện thoại truyền tới tiếng tút tút lạnh như băng khiến trong lòng Bạch Lộ có cảm giác lo được lo mất, luôn cảm thấy Lương Phi Phàm hình như đang cùng cô chơi một trò chơi thả bắt, một khắc trước vẫn còn đang nói với cô về ly dị, về tam hôn, còn bảo cô không nên chê anh thì một giây kế tiếp lại lập tức cúp điện thoại.

Cái này rõ ràng là cố ý nhưng lại khiến cô cam tâm tình nguyện nhảy vào.

Không nhịn được khẽ thở dài một hơi, ngón tay nhỏ của Bạch Lộ từ từ vuốt màn hình điện thoại, môi khẽ cong lên một cái… Lương Phi Phàm, câu trả lời kia em muốn tự mình bay đến nói cho anh.

***

Thành phố A.

Lương Phi Phàm uống thuốc cảm Quan Triều đưa, đem ly nước đặt sang một bên, sắc mặt anh không tốt lắm, gạt tàn trên bàn chứa đầy tàn thuốc. Quan Triều đi theo anh nhiều năm như vậy vẫn luôn biết dạ dày của anh không phải rất tốt, hơn nữa với chuyện ăn uống trước giờ đều hết sức cẩn thận, nhưng mấy ngày nay Lương tổng vì Bạch tiểu thư thật sự là hao tổn tâm huyết. Dĩ nhiên, anh một mình đợi ở Lương thị cũng cũng có liên quan tới Diệp thị.

Mặc dù tất cả chuyện này cũng coi như do anh tính toán, nhưng đối phương là Diệp thị tất nhiên cũng không thể coi thường. Diệp Lan bên kia vẫn không chịu ký giấy ly dị, cái này dĩ nhiên là ý của Diệp Lan. Bọn họ không chịu ký, cộng thêm tình hình tương đối nghiêm trọng nên chỉ có thể tạm thời giữ ổn định. Có điều cũng may, coi như chính thức thẳng thắn đối đầu với Diệp thị, Lương tổng không cần phải cố ký người bên Diệp gia nữa. Quan Triều biết bây giờ anh chỉ có một tâm tư chờ Bạch tiểu thư tới, nhưng cũng đã 3 ngày, Lương tổng dày vò thân thể mình như vậy sao có thể chịu được.

Người đàn ông trước giờ đều sống trong nhung lụa, mấy ngày nay dường như chỉ uống cà phê, tùy tiện ăn chút đồ, hơn nữa hút thuốc lại giống như rồng phun lửa, cái dạ dày này chịu được mới kì quái, cộng thêm lạnh ấm khó chịu khiến anh hơi bị cảm, mấy ngày hôm trước còn hơi sốt, hôm nay không biết đã giảm chưa. Có điều Quan Triều bất ngờ phát hiện, lần này mình mang thuốc vào, sắc mặt Lương tổng dường như đã khá hơn nhiều. Khóe mắt chân ày kia rõ ràng mang theo thần sắc vui thích. Vậy thì người vừa gọi điện tới anh cũng đoán được, là Bạch tiểu thư đi? Nhìn bộ dáng xem ra không phải Lương tổng chủ động liên lạc mà là Bạch tiểu thư bên kia chủ động gọi tới.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play