“Lúc này mày nhất định là đang nghĩ tao không thể làm gì mày. Dự án mày muốn đã có ở trong tay, bao gồm cả đồ của cha mày, mày cũng không có con cháu cho nên liền có thể không kiêng nể gì tao nữa đúng không? Ha ha.”

Ông cười nhạt, ánh mắt lộ vẻ hung ác: “Lương Phi Phàm, tao nói cho mày biết, mày muốn đạp Diệp Tử Kiệt tao để leo lên không dễ dàng như vậy! Hơn một năm trước tao đã sớm biết tâm tư của mày không đơn giản. Tao coi như cũng thấy mày từ nhỏ lớn lên, mày cho rằng tao không hiểu gì về mày sao? Mày tuyệt đối sẽ không dễ dàng thỏa hiệp như vậy, cho nên quả nhiên tao không đoán sai, hơn một năm qua mày cũng coi như là nằm gai nếm mật, chỉ tiếc mày không phải Câu Tiễn, mà Diệp Tử Kiệt tao cũng không phải nước Ngô, mày sẽ không diệt được tao!”

“Phải không?”

Lương Phi Phàm nhẹ nhàng vắt chéo chân, môi mỏng khẽ cong lên một cái, nhíu mắt nhìn về Diệp Tử Kiệt. So với sự nôn nóng của Diệp Tử Kiệt thì hiển nhiên anh ung dung ổn định hơn: “Nói cái gì là Câu Tiễn nước Ngô, không cần nói xa xôi như vậy, có thể đem Diệp gia ông nhỏ tận gốc hay không tất nhiên không cần liên hệ tới Câu tiễn. Diệp tổng, dự án Độ Giả thôn ông cứ như vậy tín nhiệm giao cho người trung gian sao? Ông có nghĩ tới trên thế giới này thật ra không phải ai ông cũng có thể dùng tiền mua chuộc, có vài người vẫn còn một phần lương tri tối thiểu.”

“...”

Mắt Diệp Tử Kiệt chợt lóe lên, Lương Phi Phàm vẫn bình tĩnh như vậy khiến sự tự tin trong lòng ông lảo đảo muốn đổ.

Tại sao nó có thể bình tĩnh như vậy?

Dự án kia… chẳng lẽ bên mình xảy ra vấn đề gì?

Không… Không thể nào! Lúc trước đích thân ông tìm tới Sở Úy Dạ, hai đứa bọn nó trước sau đều không hợp, huống chi khoảng thời gian này mặc dù ông bận để ý tới Diệp Lan nhưng vẫn luôn phái người chằm chằm theo sát bên Sở Úy Dạ, căn bản không có bất cứ vấn đề gì. Lương Phi Phàm là đang tỏ vẻ vậy thôi?



Vẻ mặt Diệp Tử Kiệt có sự thay đổi rõ ràng, Lương Phi Phàm mặt tỉnh bơ nhưng trong lòng rất rõ ràng, con hồ ly già này cũng không khó đối phó, anh cần từng chút từng chút đánh vào nơi hắn ta sợ hãi nhất. Kế hoạch lần này anh đã nói rồi, nếu kế hoạch thành công không chỉ đạt được mục đích của mình mà còn phải diệt trừ hậu họa vĩnh viễn.

“Tôi biết ông đã từng liên lạc với Sở Úy Dạ, ông muốn cùng anh ta hợp tác chống lại tôi, đâm dao lén sau lưng tôi. Có điều ông quả thật đã quên mất, trước khi Sở Úy Dạ làm tổng tài tập đoàn Viễn Đông, anh ta cần một dự án để có thể có được vị trí tổng tài một cách chắc chắn nhưng đã bị Diệp Tử Kiệt ông nhanh chân giành trước, còn nhớ rõ không?”

Diệp Tử Kiệt: “...”

Trong lòng có chút rối loạn. Dự án đấu thầu đó ông nhớ rõ, chỉ có điều ông không ngờ được hồi đó nó lại có liên quan tới việc Sở Úy Dạ muốn leo cao.

“... Sau đó Sở Úy Dạ phải vất vả gấp mấy lần mới có thể đền bù dự án bị ông ăn mất. Ông không biết anh ta cũng là một người đàn ông có thù tất báo sao?”

Lương Phi Phàm khẽ nhướng chân mày, khẽ cười một tiếng: “Ông luôn tự tin như vậy, cảm thấy tất cả những gì mình làm sẽ không có bất kỳ sơ suất nào, nhưng là đã quên mất ngay từ đầu khi ông liên lạc với Sở Úy Dạ thì anh ta đã không để ông vào mắt.” 

Anh đưa tay thờ ơ xoa xoa mặt đồng hồ trên cổ tay mình, môi khẽ nhếch lên vô cùng phong tình nhưng cũng lộ ra lực sát thương sắc bén: “Nếu là tôi thì tôi sẽ tự suy nghĩ lại một chút những gì mình làm có đúng hay không. Lần thứ hai, thứ ba, thứ tư ông hẹn anh ta thì anh ta mới chịu gặp ông, sau đó lại tùy tiện đồng ý yêu cầu của ông, ông thật sự cho rằng những gì ông cho anh ta thật sự đáng giá sao? Hoặc là ông có thể nghĩ như này, đối với Sở Úy Dạ tôi dùng cách công bằng nhất khiến anh ta thua trong tình cảm, còn ông dùng thủ đoạn xấu xa suýt chút nữa khiến anh ta vĩnh viễn không có ngày vươn mình, cái nào khiến anh ta thống hận hơn?”

“...”

Sắc mặt Diệp Tử Kiệt đã hết sức miễn cưỡng, vẫn không dám tin. Người đàn ông hơn nửa đời lăn lộn trên thương trường đến lúc này lại đang cố cắn răng dùng chút khí lực cuối cùng để không gục ngã.

“Lương Phi Phàm, đừng có làm ra vẻ huyền bí. Cho dù Viễn Đông hợp tác với mày thì sao? Dự án Độ Giả thôn kia để cho mày làm xong thì thế nào? Đừng quên đồ của Lương Kiến Nam cha mày còn có một phần ở trong tay tao, mày nói xem tao có dám tiết lộ ra ngoài hay không?”

Mắt Lương Phi Phàm thâm trầm, giọng có chút ác liệt: “Ông vẫn luôn dùng thứ kia uy hiếp tôi, hôm nay tôi tới chính là để nói cho ông, muốn giữ lại thì ông cứ giữ, nhưng nếu như có ngày thứ đó bị tiết lộ ra nửa điều thôi thì ông cũng đừng nghĩ sẽ giữ được con gái bảo bối của mình.”

“Quả nhiên là mày!”

Diệp Tử Kiệt tức giận gầm lên một tiếng: “Lương Phi Phàm! Quả nhiên là mày. Mày đã tính kế với con gái tao, mày khiến nó bị nghiện thuốc phiện, là mày!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play