Edit:Ying.

Beta:Snow Vietwriter

Cô không có việc làm, Tần Trân Hi cũng ko có thu nhập. Cô ở nước Anh không có khả năng vừa học vừa làm, SGA quản lí rất nghiêm ngặt. Đã vào trường học thì không thể ở bên ngoài tiếp nhận công việc nào khác. Cho dù cô không màng bản thân cũng không thể để mặc mẹ mình, bà cần có một cuộc sống an ổn. 

Đối mặt với cuộc sống hiện tại thì chút cốt khí và tôn nghiêm của bản thân,có lúc cô phải bỏ qua để có thể sống tiếp.

Cuối cùng vẫn là đem tất cả bất động sản mà bản thân sở hữu bán đi đổi thành tiền mặt. Lương Phi Phàm cho cô mấy căn nhà, mặt tiền vô cùng tốt, bán giá cả cũng rất cao. Cho nên 13 tháng này tức một năm lẻ một tháng, cô vô ưu vô tư. Ít nhất đối với vấn đề về vật chất Bạch Lộ không cần lo lắng. 

Tần Trân Hi mua một căn nhà ở thành phố C. Việc ly hôn bà ấy cũng biết đến, sau khi hai người ly hôn một tháng Diệp Thị cùng Lương Thị liền long trọng liên hôn. Về chuyện này, Tần Trân Hi không hề nhắc một chữ, hai mẹ con sống nương tựa lẫn nhau nhiều năm như vậy... Có mấy lời kì thật không phải nói nhiều làm gì, hai người đều hiểu. 

Lương Phi Phàm đến cuối cùng vẫn cưới Diệp Liên. Thời điểm anh cưới cô không thể cho cô tất cả, hiện tại anh đem tất cả đều dành cho Diệp Liên. 

Bạch Lộ ở Anh quốc không kể ngày đêm xem bản thiết kế, tranh vẽ... Cô dùng việc học tập làm chính mình chết lặng, không nghĩ, không xem, không nghe. Chỉ là việc liên hôn giữa hai gia tộc vậy mà cứ nhất quyết chui vào tai cô. 

Chẳng sợ trong lòng cô luôn có một âm thanh, nó không ngừng nói với Bạch Lộ rằng: anh kết hôn là vì mục đích khác, Phi Phàm không yêu cô ta. Nhưng có bao nhiêu người phụ nữ tiếp nhận được đây? 

Cho rằng chính mình không nghe, không xem, không nghĩ liền sẽ không khổ sở. Ngày bọn họ kết hôn cô tránh ở trong phòng lặng yên rơi lệ. 

…… 

Đi ra cửa sân bay, Bạch Lộ hít một hơi sâu, đem trong cảm xúc lung tung rối loạn vứt bỏ. 

Từ hôm nay trở đi, cô chính là một Bạch Lộ hoàn toàn mới. Anh từng cho cô rất nhiều thứ, anh cho cô mọi thứ bao gồm cả.....

Bạch Lộ duỗi tay lấy từ trong túi ra một chiếc nhẫn. Lúc trước cô không hề tháo ra, bây giờ muốn chuyển phát nhanh cho anh nhưng cuối cùng vẫn không làm thế. 

Không biết vì sao cô lại giữ chiếc nhẫn này. Ngày trước đây là do chính Bạch Lộ lựa chọn, nhưng... Chỉ một người giữ thì có ích gì? Anh hẳn là đã đeo một chiếc nhẫn khác. 

Có lẽ, cô cần dành ra một khoảng thời gian đem tài sản tính toán một chút, toàn bộ đều cho anh, bao gồm chiếc nhẫn này. 

Đem nhẫn cất đi, cô xoay người đón một chiếc taxi nói tên chung cư, sau đó liền gọi cho Tần Trân Hi. 

Trân Hi biết cô hôm nay trở về liền chuẩn bị một bàn đồ ăn, sau đó nhận được điện thoại của đứa con gái đã lâu không gặp, tâm tình vô cùng vui sướng:"Mẹ hôm nay làm rất nhiều món con thích, trở về là có thể ăn, mẹ chờ con." 

Nửa tiếng sau, Bạch Lộ về đến chung cư. 

Căn nhà này, lúc trước là Tần trân hi chính mình tìm, lương phi phàm cho bạch lộ rất nhiều tiền, cô không sử dụng quá nhiều. Sau khi đem một đống phòng ở bán hết, lại mua một phòng căn hộ thông tầng ở thành phố C, cũng chỉ là hy vọng mẹ ở thoải mái một chút. 

Có một thời gian một gặp mặt nhau nhưng lúc này ngồi đối diện nhau ăn cơm lại rất an tĩnh, hai người đều không cảm thấy đã lâu không gặp, hai người rất hưởng thụ loại cảm giác này.  

Tần Trân Hi gắp đồ ăn cho con gái: "Ăn nhiều một chút, thời gian này thật vất vả cho con, hình như lại gầy hơn rồi." 

"Con không sao, bởi vì sắp tốt nghiệp cho nên có không ít thiết kế cần phải mau chóng hoàn thành, bất quá đều đã xong hết rồi. Con hiện tại ở SGA cũng xem như là hạng nhất, trước đó thầy giáo còn cho con một phong thư đề cử." 

"Đối với công việc của con giúp ích rất nhiều sao?" 

"Đương nhiên, lúc này con nhận được lời mời từ công ty thiết kế nổi danh nhất C thị đó. Có phong thư đề cử, bọn họ ngày mai hẹn gặp con, con tin chắc sẽ không có vấn đề gì đâu." 

Tần Trân Hi gật đầu, sắc mặt lộ ra tia vui vẻ: "Con cảm thấy tốt liền chính là tốt. Mẹ ủng hộ con." 

Ăn xong cơm chiều, Bạch Lộ phụ giúp mẹ rửa chén, một lúc sau cô lại cùng Tần Trân Hi xem tivi, vừa đúng lúc lại thấy được người không nên thấy. 

Là một đài truyền hình nói về tin tức của kinh tế tài chính, người chủ trì là một phụ nữ xinh đẹp, thân vận một bộ váy áo màu đỏ, ôn nhu mỉm cười nhìn nam nhân phía đối diện. 

Nam nhân mặc một kiện áo sơ mi trắng kết hợp với quần tây đen, đây chỉ là một kiểu phối kinh điển không tài nào tôn lên hết được khí chất của anh, hai chân người đàn ông túy ý bắt chéo nhưng lại phi thường tao nhã. 

Bạch Lộ tim run rẩy, điều khiển từ xa trong tay vô thức siết chặt. 

Tần Trân Hi ngồi kế bên đương nhiên cảm giác được con gái mình có điểm không ổn, bà thở dài. Mười ba tháng qua tuy rằng cô chưa từng nói với bà một câu, lúc cô cùng anh ly hôn Bạch Lộ vẫn vô cùng bình tĩnh mà nói: "Mẹ, chúng con không thể bên nhau nữa, cho nên đành ly hôn, chia tay trong hòa bình. Hơn nữa anh ấy cho con không ít, dẫu biết không nên nhận... Nhưng mà con muốn cho mẹ một cuộc sống tốt một chút. Đợi sau khi con tốt nghiệp, có công việc ổn định liền trả lại cho anh ấy." 

Những lời ngày đó vô cùng rõ ràng, không phải bà không biết con gái mình vô cùng đau khổ chỉ là bảo bối không muốn bà lo lắng thôi. 

Tần Trân Hi chỉ đành nói một câu: "Bạch Lộ, mặc kệ con làm cái gì, mẹ đều sẽ ở bên con. Con cảm thấy đúng thì chính là đúng, con cứ đi làm đi, ít nhất trên thế giới này còn có mẹ luôn cạnh kề bên con." 

Tần Trân Hi duỗi tay, từ trong tay Bạch Lộ lấy điều khiển, tắt tivi. Đặt điều khiển xuống, nhìn sắc mặt Bạch Lộ có chút đỡ đẫn. 

"Bạch Lộ, mẹ là mẹ con trong lòng con nghĩ cái gì mẹ đơn nhiên cũng biết, không cần phải giấu. Có chuyện gì cứ nói với mẹ." 

"Mẹ, con thật sự không sao, chuyện đều đã qua cả rồi."  

Bạch Lộ đứng dậy. Miệng nói không có việc gì nhưng chính cơ thể đã phản bội lại lời nói, không phải là không thừa nhận mà một khi thứa nhận thì bản thân liền trở nên không chịu được bất kì một đả kích nào. Đồ vật, mất đi thì chính là mất đi, cô đã từng vì anh mà rơi lệ quá nhiều. Có lẽ trên thế gian này chỉ có cô là rõ ràng nhất. Bạch Lộ sẽ không nhắc lại, cũng không nghĩ sẽ làm miệng vết thương trong lòng càng nghiêm trọng hơn trước mặt ai khác. Không phải sợ người mà là sợ mình, sợ loại thống khổ này khiến bản thân không chịu đựng nổi. 

Kỳ thật, bản thân Bạch Lộ rõ ràng hơn ai hết chính bản thân mình chưa từng buông xuống. Cô không buông bỏ được nên mới giả vờ như đã làm được. 

Đã hơn một năm anh cùng Diệp Lân kết hôn. Họ hiện tại chắc có lẽ thực hạnh phúc. Thế giới mỗi ngày đều thiên biến vạn hóa, ai có thể đảm bảo một người đàn ông đối với người vợ xinh đẹp như thế bày ra bộ dáng thờ ơ? 

Bọn họ... Ngủ cùng nhau sao? 

Bọn họ... Làm tình sao? 

Anh có phải sẽ đem hết thảy nhiệt tình đối với mình lúc trước dành cho cô ta? Phi Phàm có phải cũng sẽ ôm Diệp Liên, làm cho cô ta hưởng thụ loại cảm giác yêu chiều... Anh có phải hay không... 

Hô hấp bỗng nhiên cứng lại, cô không có cách nào nghĩ tiếp nữa, quá tàn nhẫn... 

Bạch Lộ gắt gao cắn môi, hít sâu một hơi sau đó nói: "Mẹ, con muốn nghỉ ngơi sớm một chút, chênh lệch múi giờ nên có cảm giác không quen, ngày mai còn phải đến công ty phỏng vấn. Mẹ cũng nghỉ ngơi sớm đi." 

Tần Trân Hi nhìn ra trong mắt nữ nhi hiện hữu bi thương lại trước sau vẫn không ca thán một lời. Không muốn bức ép con mình, bà gật đầu giúp cô chuẩn bị một chút. Sau đó hâm cho Bạch Lộ một ly sữa bò liền trở về phòng nghỉ ngơi. 

Bạch Lộ tắm rửa qua, uống sữa rồi lên giường chuẩn bị đi ngủ. Thế nhưng lăn qua lộn lại mãi vẫn không ngủ được. 

Trong tâm trí lúc này lại hiện lên ngũ quan tinh xảo của người trên màn hình vừa này. Mười ba tháng, một năm lẻ một tháng, cô đang đếm từng ngày vậy còn anh thì sao? Anh có còn nhớ đến cô? 

Vừa rồi xem thần thái của anh trên TV vô cùng sáng láng, cánh môi hơi mở gợi cảm làm cho đến cả người chủ trì đều mê say như thế... 

A, Lương Phi Phàm đúng là Lương Phi Phàm... 

Bất luận là nơi đâu, làm gì anh đều sẽ giữ được phong độ tốt nhất, vĩnh viễn đều có thể làm cho người ta dễ dàng rung động. 

Cả một đêm trằn trọc khó ngủ, Bạch Lộ đành phủ nhận rằng do lệch múi giờ mà thôi. Ngày hôm sau tỉnh lại, sắc mặt cô không được tốt lắm. Hôm nay phải tiến hành phỏng vấn lên Bạch Lộ quyết định trang điểm một chút, mặc vào trang phục công sở, chuẩn bị hết những vật dụng cần thiết để mang theo, ăn xong điểm tâm mẹ làm liền vội vàng ra khỏi cửa. 

Công ty thiết kế ở thành phố C tên là LATI, ở tại thành phố vô cùng nổi danh. Bạch Lộ sau khi tốt nghiệp liền đi tìm thầy giáo, ông bảo cô đến làm ở công ty này không có gì là không tốt, hơn nữa còn có thể giúp Bạch Lộ ngày càng phát triển. 

Thân phận của cô cũng xem như đặc biệt, tốt nghiệp ở SGA đối với kiến trúc thiết kế đơn nhiên phi thường có lòng tin ở bản thân. Bạch Lộ trực tiếp đi đến bộ phận nhân sự. Người gửi lời mời cho cô không phải là chủ quản là mà chân chính tổng giám đốc. 

Đó là một nam nhân tầm khoảng 30 tuổi, ngũ quan anh tuấn, nhìn toàn diện thập phần xuất chúng. Khí chất cũng rất cường đại. Bạch Lộ trước giờ luôn có một đôi mắt kiên định nhưng đối với người đàn ông này cô lại cảm thấy có chút khẩn trương. 

Đối phương nhìn cô, bảo Bạch Lộ ngồi xuống. Anh một tay đỡ trán một tay gõ gõ lên mặt bàn màu xanh lam, khẽ mở miệng nói: "Bạch Lộ, 26 tuổi, tốt nghiệp SGA ở Anh quốc còn có thư đề cử đúng không? Nếu tôi nhớ không lầm, một năm trước cô tham gia cuộc thi thiết kế ở thành phố A?" 

"Đúng vậy." Bạch Lộ gật đầu. 

"Lúc trước làm ở EC, cô làm thư kí, sau lại làm trợ lý tổng tài?" 

Bạch Lộ trong lòng hơi run rẩy, kỳ thật ở trên hồ sơ có ghi cô đã từng làm việc ở EC. Nhưng mà lại không nghĩ tới giám đốc hiện tại lại chính miệng hỏi cô như vậy?

Cảm xúc trong lòng cô lúc này vô cùng mâu thuẫn, có chút xấu hổ không nói nên lời nhưng vẫn thành thật nhíu mày gật đầu: "Đúng vậy." 

Trong lòng tuy không thể nói có cái gì mâu thuẫn cảm xúc nhưng lại có chút nói không nên lời xấu hổ, nhíu nhíu mày đẹp, hít sâu một hơi, cuối cùng gật đầu: “Đúng vậy.”

“Cô quen Lương Phi Phàm sao?" 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play