Edit: ying

Beta: Snow

- ---

Anh quốc.

Hiện tại Bạch Lộ vô cùng chán ghét bản thân mình, lăn lộn qua lại mãi vẫn không ngủ được, nhìn ra ngoài cửa sổ nơi ánh trăng tròn đang tỏa sáng giữa đêm đen, hiện tại mình bị mất ngủ hay sao?

Cô tới Anh quốc cũng đã được năm tháng, mọi chuyện đều ổn cho đến khi Lương Phi Phàm xuất hiện khiến cho trái tim đang bình ổn của cô một phen rối loạn lần nữa, sau đó hắn lại rời đi.

Bây giờ đã hai giờ sáng, Bạch Lộ có cảm giác mình sống một ngày liền dài như một năm.

Thật sự vẫn ngủ không được, loại cảm giác dày vò này rất khó chịu.

Cô xoay người ngồi dậy, huyệt thái dương đau nhức, không còn cách nào khác đành phải khởi động máy tính lên hi vọng cơn buồn ngủ sẽ ập đến.

Đầu óc Bạch Lộ hiện tại rối tung cả lên, lúc này chỉ còn lại hình ảnh của cuộc gọi kia. Cô hoàn toàn không ngờ tới điện thoại của Lương Phi Phàm sẽ ở trong tay Diệp Liên. Cô ta nói anh ở trong phòng tắm, việc sau đó hẳn là... Không thể nào!

Bạch Lộ nên tin tưởng anh, Lương Phi Phàm chính là chồng cô.

Đêm qua cô còn thảo luận với Sở Úy Dạ, yêu chính là phải bao dung, tin tưởng lẫn nhau, cô phải có lòng tin ở Phi Phàm.

Cô nhàm chán ấn bừa vào các trang web, đại đa số đều là các web thiết kế đồ. Bạch Lộ uống một ngụm sữa bò, đã thật lâu rồi không có đăng nhập vào QQ, suy nghĩ một lát liền ấn vào.

Lúc rời khỏi thành phố A đã rất lâu rồi không có truy cập tài khoản, bạn bè trên đây cũng không nhiều. Trước kia khi còn đi làm online QQ cũng chỉ để cùng Tần Tử Văn tâm sự. Nhưng mà từ sau khi xảy ra chuyện cô đã thay đổi số di động nên ít liên lạc với Tử Văn.

Vừa lên QQ phát hiện Bạn Tốt của mình đều off, cô tùy tiện nhấp chuột, sau đó thay đổi chữ kí, xóa bớt đi một vài người, dù sao cũng không hề quen biết, cho đến lúc muốn tắt máy một tin nhắn bỗng được gửi tới. Tay Bạch Lộ run lên, nhìn một phút phát hiện là Tần Tử Văn.

Tử Tử: "Bạch Lộ, là cậu sao?"

Tiểu Lộ: "Cậu khỏe không, đã lâu không có liên lạc."

Tử Tử: "Cậu đi cũng đã hơn nửa năm, lúc đó tớ luôn tự hỏi. Sau lại lén hỏi trợ lí Quan mới biết được cậu đã đến Anh quốc."

Tiểu Lộ: "Đúng vậy, chương trình học của tớ còn một năm nữa mới kết thúc."

Tử Tử: "Sau khi tốt nghiệp vẫn định ở lại đó sao?"

Ngón tay Bạch Lộ giật giật vừa định trả lời người kia liền gửi tiếp đến một tin nhắn.

Tử Tử:" Không trở lại cũng tốt, thành phố A hiện tại biến đổi thất thường. Lúc trước cậu cùng Lương tổng dù sao cũng có một đoạn tình, hiện tại người ta đang chuẩn bị kết hôn. Thành phố A này nói lớn không lớn mà nhỏ cũng không nhỏ. Cô nàng Diệp Liên kia cũng không phải dạng dễ trêu vào, nếu cậu trở lại phỏng chừng sẽ kiếm cớ gây sự, chi bằng cứ ở lại nước Anh sống cho thật tốt."

Trái tim Bạch Lộ nhất thời run rẩy, rốt cuộc là có chuyện gì?

Tần Tử văn nói những lời này là đang bóng gió điều gì đây?

Có lẽ là do nghỉ ngơi không tốt, đầu Bạch Lộ lúc này đau ê ẩm, tầm nhìn... có phải cũng trở nên trì trệ theo rồi không? Nếu không vì sao cô cảm thấy lời nói của Tử Văn chứa đựng nhiều ẩn ý.

Duỗi tay vuốt vuốt mặt một phen, Bạch Lộ cẩn thận đọc lại một lần nữa sau đó bắt đầu trả lời.

Tiểu Lộ:"Bọn họ chuẩn bị kết hôn sao?"

Tử Tử:"Cậu hẳn cũng đã biết, dù sao tin tức cũng được lan truyền rộng rãi, kỳ thật... tớ cũng không biết phải an ủi cậu thế nào, Bạch Lộ cậu không sao chứ?"

Bạch Lộ có cảm giác như mình vừa bị sét đánh nhưng lại không quá mức ngạc nhiên dường như là cô có thể suy đoán ra được.

Anh cùng Diệp Liên... Nếu không phải loại quan hệ đó làm sao cô ta có thể nhấc máy của anh? Nếu như Lương Phi Phàm không cho phép Diệp Liên hẳn là không thể tới gần anh.

Anh không nhớ là bản thân mình đã có vợ rồi?

Anh không nhớ, bà xã mình hiện tại còn đang ở bên Anh quốc?

Anh ta sao có thể đối với cô như vậy?

Rõ ràng lúc trước còn nói đời này chỉ có một bà xã, tên gọi Bạch Lộ. Thoáng cái quay người liền ở phía sau lưng cô ôm lấy người phụ nữ khác. Lúc trước Bạch Lộ kiên quyết rời thành phố A xem ra chính mình đang tạo điều kiện thuận lợi cho anh rồi.

Phi Phàm muốn cùng Diệp Lân đi Cục Dân Chính để đăng kí kết hôn, muốn loại bỏ Bạch Lộ cô ra ngoài hay sao?

Muốn ly hôn với cô sao?

Cô không muốn nghĩ nữa, một người ở dị quốc tha hương mất ngủ lại nghe được tin tức chồng mình sắp sửa kết hôn. Nó cũng giống như việc trái tim bị dao xẻo đi một góc, đau nhói không thôi.

Cô cảm thấy cảm thân thật ngu ngốc, từ đầu đến cuối đều chỉ dại dại khờ khờ.

Có phải Sở Úy Dạ đã biết chuyện của Lương Phi Phàm và Diệp Liên nên mới chạy tới nước Anh để nói cho cô? Bạch Lộ thế nhưng còn thốt ra lời thề son sắt, có ai biết được dũng cảm cùng chấp nhất của cô đổi lại lấy anh kết hôn với người khác.

Bất kể là vì lí do gì Bạch Lộ hoàn toàn không thể tiếp nhận.

Cô có thể bao dung, có thể thông cảm cho nỗi lòng của anh, chuyện xảy ra đã 20 năm trời, cô để cho thời gian lắng đọng, bản thân mình cũng trở nên bình tĩnh hơn, chậm rãi từng chút từng chút được học cách buông bỏ quá khứ nỗ lực tiến đến gần anh hơn. Bạch Lộ yêu ai liền yêu cả đường đi lối về, ích kỉ, thà bản thân bị ủy khuất vẫn muốn đứng bên cạnh anh.

Trước nay cô đều cảm thấy mình cũng không có nhiều dũng cảm như thế. Thế nhưng chí ít cũng phải đi gặp Lương Phi Phàm, trực tiếp đối mặt nghe chính miệng anh nói ra câu không có chút tình cảm nào với mình.

Anh đối xử với cô như thế nào cô liền trả lại cho anh như thế đấy. Tình yêu không phải là mối quan hệ bình đẳng chẳng lẽ lại là đứng núi này trông núi nọ.

Di động trong phòng ngủ vang lên, cô cũng không chú ý tới, ngồi xổm trên tấm thảm trắng muốt. Hai tay vòng qua ôm lấy đầu gối, cuối cùng vẫn nhịn không được bật khóc, tầm mắt trở nên mơ hồ.

Lương Phi Phàm... anh sẽ giải thích như thế nào với cô?

Cô yêu anh như thế, cố chấp như thế cũng là vì anh. Đến cuối cùng Lương Phi Phàm lại buông tay cô ra, mặc kệ là do nguyên nhân gì, lời giải thích có hoàn hảo đến mấy cô vẫn không thể chấp nhận được.

- ---------

Thành phố A, sáng sớm

Trong một căn nhà tư nhân ngồi trên ghế lầu hai. Hai người đàn ông ngồi đối diên với nhau.

Diệp Tử Kiệt nhìn Sở Úy Dạ ngồi ở phía đối diện, anh một hút một điếu thuốc lại liếc mắt đến hai kẻ nịnh nọt ở đối điện vẫn đang tươi cười, một trong hai mở miệng: "Sở tổng, tính ra trước kia chúng ta cũng đã từng gặp mặt, thế nhưng không nghĩ tới sẽ một một ngày còn được vinh hạnh hợp tác cùng. Sở tổng, những lời lúc nãy của tôi anh có ý tưởng gì không?"

"Ý tưởng?"

Sở Úy Dạ nhướng mày, đôi mắt đẹp hơi nheo lại, dung nhan tuấn mĩ như ẩn như hiện dưới làn khói.

"Diệp tổng, ông nghĩ xem nếu tôi là ông dưới tình huống hiện tại lời nói đó là có ý gì?"

Diệp Tử Kiệt sửng sốt, mồ hôi trên đỉnh đầu chảy xuống. Trên thương trường Sở Úy Dạ chính là một con tiếu diện hổ. Một Lương Phi Phàm liền vắt đi hết sức lực của ông ta, bây giờ còn có thêm một Sở Úy Dạ. Diệp Tử Kiệt rất không muốn cùng hai kẻ này có bất cứ quan hệ nào.

"Sở tổng, dù sao thì chúng ta liền đi thẳng vào vấn đề vậy. Hạng mục cậu cũng đã xem qua lợi nhuận chắc chắn là tuyệt đối, tôi biết hiện tại cậu cũng đang cần một cái hạng mục thật tốt để kích thích Viễn Đông, chúng ta... Xem như là đôi bên cùng có lợi. "

Sở Úy Dạ gật gật đầu: “Diệp tổng nói có đạo lý, tôi có thể suy xét suy xét.”

Diệp Tử Kiệt sừng sốt một chút, nét cười trên gương mặt của Sở Úy Dạ càng sâu.

"Diệp tổng có lẽ chưa biết, ông cho tôi 5%, lúc trước Lương Phi Phàm tới tìm tôi cho tôi 10%, ông nói xem nếu bây giờ tôi đứng về phía cậu ta, chỉ sợ Diệp Tổng ngài sẽ bất lợi đó?"

Diệp Tử Kiệt: "..."

Ánh mắt Sở Úy Dạ khôn khéo lộ ra vài phần thưởng thức.

Diệp Tử Kiệt chính là một lão cáo già gian xảo đương nhiên biết Sở Úy Dạ sẽ đến gặp mình trước, việc Lương Phi Phàm đi tìm hắn không ngờ rằng cũng nhắc tới. Lấy đó làm bàn đạp yêu cầu Diệp Tử Kiệt tăng thêm lợi nhuận, như vậy cũng tốt chứng tỏ hắn là người tham lam.

Mọi chuyện đều có thể dùng tiền để giải quyết vấn đề.

Sở Úy Dạ xem ra chỉ là một kẻ đặt tiền tài lên hàng đầu.

Diệp Tử Kiệt trong lòng âm thầm tính toán một hồi, cảm thấy đều ổn thỏa, tiền thôi mà, ông ta vui vẻ nói:

"Nếu Sở tổng nói như vậy, Diệp mỗ đây cũng không để cậu thất vọng. Nếu Lương Phi Phàm cho cậu 10%, tôi liền cho 15% cảm thấy như thế nào? Mục đích tôi cũng đã trình bày rất rõ ràng, ngăn chặn Lương Phi Phàm đối với cậu cũng không có gì không tốt. "

Sở Úy Dạ gạt tàn thuốc, rũ mắt nhìn đầu ngón tay chính mình, giọng nói hời hợt: "Diệp tổng nếu đã có thành ý như vậy tôi cũng không làm ông thất vọng." 

Diệp Tử Kiệt nghe vậy liền cười đến sáng lạn, khẽ gật đầu, trong lòng âm thầm yên tâm, cũng rút ra một điếu thuốc hút hai hơi cảm thấy mùi vị điếu thuốc này ngon hơn dĩ vãng.

Lương phi phàm biết, ở tình huống hiện tại muốn đến Anh một chuyến thật sự rất khó khăn, rất dễ dàng bị Diệp Gia phát hiện. Nhưng, không đi lại không được.

Cả một đêm, huyệt thái dương đau không ngừng nghỉ. Ở bên kia, người không bắt máy khiến cho hắn mơ hồ cảm nhận được điều gì đó lại không thể khẳng định, biện pháp duy nhất là phải bay đến Anh một chuyến.

Lúc hắn đến nơi đã là chiều hôm sau. Không khí ẩm ướt chính là đặc trưng ở đây, hiện tại trời còn đổ mưa tuy rằng chỉ là cơn mưa nhỏ. Có người lái xe đến tiếp hắn, cung kính giúp hắn che ô, Lương Phi Phàm nhìn đồng hồ Bạch Lộ lúc này hẳn là đã tan học.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play