Thành phố A, Lương Phi Phàm đang ở phòng tổng giám đốc Lương Thị. Điện thoại bên kia truyền đến tiếng tút tút, anh cau mày nhìn màn hình di động đã tắt đen một hồi lâu mới buông xuống, chân mày nhíu lại, anh đưa tay lại đốt một điếu thuốc, hít hai hơi mới nhấn gọi điện thoại nội bộ.

“Quan Triều, vào đây một chút.”

Không tới hai phút sau, Quan Triều gõ cửa đi vào.

“Lương tổng.”

Lương Phi Phàm híp mắt, phủi tro thuốc lá: “Bên Sở Úy Dạ có tin tức gì không?”

Quan Triều gật đầu: “Trợ lý của Sở Úy Dạ nói, 3 ngày, đến ngày mai mới cho câu trả lời, có điều… Lương tổng, thật sự Diệp Tử Kiệt và Sở Úy Dạ đã âm thầm hẹn nhau nhiều lần, còn bọn họ có hợp tác với nhau hay không thì ta không biết.”

“Diệp Tử Kiệt…”

Lương Phi Phàm dựa vào ghế một cách thoải mái, khóe miệng cong lên một nụ cười lạnh lùng: “Cho dù hắn suy tính rất chu toàn cũng không thể cản chúng ta được.”

Quan Triều không lên tiếng.

Lương Phi Phàm nói tiếp: “Cũng không cần cho người theo chằm chằm Sở Úy Dạ, nếu như anh ta muốn cùng ta hợp tác thì tự nhiên sẽ đến tìm, hẳn hắn sẽ không muốn dựa vào Diệp Tử Kiệt.”

Quan Triều hỏi theo bản năng: “Tại sao?”

Lương Phi Phàm khẽ cười một tiếng, búng tay nói: “Mấy năm trước, Sở Úy Dạ muốn ngồi lên vị trí tổng tài Viễn Đông, ban đầu anh ta cùng mấy người anh của mình cùng tranh nhau một hạng mục, vừa vặn hạng mục đó Diệp Thị cũng muốn đấu thầu. Sở Úy Dạ vì tình thế bắt buộc, nhưng năng lực Diệp Thị cũng không thể xem thường cho nên Sở Úy Dạ đã cân nhắc để người liên lạc với Diệp Tử Kiệt, đáng tiếc Diệp Tử Kiệt đã chặt cả đường lui của hắn.”

“Cũng vì chuyện này, hạng mục kia bị Diệp Thị cướp lấy, vị trí tổng tài của Sở Úy Dạ suýt chút nữa để cho mấy người anh của hắn đoạt được. May sau lại có một hạng mục rất hời khác đến tay thì hắn mới bảo vệ được vị trí này. Sở Úy Dạ người này có thù ắt trả, Diệp Tử Kiệt có đi tìm anh ta cũng chưa chắc đã gặp được, cho nên lần này ta có 8 phần nắm chắc anh ta sẽ nhìn về phía chúng ta.”

Quan Triều âm thầm bội phục trong lòng, Lương tổng quả thật biết bày mưu tính kế.

Oxford, nước Anh.

Sở Úy Dạ tháo xuống kính mát trên mũi xuống móc vào cổ áo của mình, anh bước nhanh đi về phía Bạch Lộ.

Hướng Long Cẩm đứng bên cạnh Bạch Lộ, cũng là người ở thành phố A, không thể không nhận ra Sở Úy Dạ, nhưng cũng rất bất ngờ là người đàn ông này lại tới tìm Bạch Lộ?

Anh cau mày, lòng của đàn ông chính là như vậy, rõ ràng đã không phải là người phụ nữ thuộc về mình nhưng trong tâm hồn vẫn cứ có một phần niệm tưởng, vẫn không thích có người ở gần cô quá gần, cho nên ánh mắt anh nhìn Sở Úy Dạ có chút phòng bị.

“Lộ Lộ, anh ta là ai?”

Bạch Lộ có chút nhức đầu, Hướng Long Cẩm đột nhiên xuất hiện, sau hơn nửa năm, lần nữa gặp lại thì thật ra lòng cô đã rất ôn hòa, dẫu sao yêu nhau nhiều năm như vậy, dù là sau này bị phản bội, nhưng lâu như vậy cô cũng đã buông được, cho nên chỉ coi là bạn bè mà thôi.

Nhưng bây giờ anh ta mở miệng là nói “Lộ Lộ”, không quan tâm chút nào tới Lương Tĩnh Tiêu đang ở thành phố A sinh con cho anh ta, hoàn toàn mang bộ dáng là người đàn ông của cô đến gần cô khiến Bạch Lộ có chút không thoải mái.

Cô nhăn mi lại, giọng có chút cứng rắn: “Biết, bạn.”

“Bạn? Đây không phải Sở Úy Dạ sao? Tổng tài Viễn Đông ở thành phố A, Sở Úy Dạ, đúng không?” Hướng Long Cẩm mặt dày có dáng vẻ không đồng ý, dường như với giải thích của Bạch Lộ rằng Sở Úy Đêm là bạn cô khiến anh rất bất ngờ.

“Long Cẩm, anh ấy đến tìm tôi có chuyện, anh đi về đi, tôi…”

“Tại sao anh phải đi?”

“…”

Sở Úy Dạ vừa vặn đi tới trước mặt Bạch Lộ, có lẽ đúng lúc nghe được câu ‘tại sao anh phải đi’ kia của Hướng Long Cẩm, môi anh khẽ nhếch lên, xem qua cũng là người có phong thái vậy mà lời nói ra sao lại không có phong độ: “Anh chắc chắn là anh có thể làm được gì hai người đàn ông sau lưng anh sao?”

Đưa tay, chỉ ra sau lưng, bên cạnh cửa xe quả nhiên có hai người đàn ông da đen lực lưỡng.

Sắc mặt Hướng Long Cẩm có chút khó côi, nhưng nhìn về phía Bạch Lộ: “Đây là ý gì? Lộ Lộ, em…”

“Ai cho phép anh gọi cô ấy là Lộ Lộ?” Sở Úy Dạ khẽ cười một tiếng, mặt đầy khinh thường: “Hai chứ đó là để cho anh gọi sào? Tôi nói cho anh biết, tôi không có kiên nhẫn, thật xa tới đây không phải để nói chuyện với anh.”

Sở Úy Dạ đưa tay kéo Bạch Lộ qua, nói: “Bây giờ thời gian của cô ấy thuộc về tôi, người không liên quan tránh sang một bên.”

Hướng Long Cẩm mặt đầy không phục, còn muốn nói gì đó thì hai người đa đen Sở Úy Dạ mang theo đã đứng trước ngăn cản anh ta.

“Các ngươi làm gì? Buông ta ra! Buông ta ra!” Hướng Long Cẩm kêu to.

Bạch Lộ khẽ thở dài một hơi, biết Sở Úy Dạ người này từ trước đến nay đều làm việc tùy ý theo ý mình liền kéo ống tay áo của anh, nhỏ giọng nói: “Đừng làm khó anh ta, anh ta không có tâm tư gì xấu.”

“Bạn trai cũ của em, phải không?” Mọi chuyện của cô Sở Úy Dạ đều biết rất rõ.

Bạch Lộ cũng không muốn nói dối anh, gật đầu: “Tôi cũng không biết tại sao anh ta lại ở nước Anh, nhưng là… nếu như tôi không tính sai thời gian, Lương Tĩnh Tiêu cũng nhanh sinh em bé, anh… cho người đưa anh ta về thành phố A đi.”

“Tôi thấy anh ta chưa chắc đã muốn về.”

Sở Úy Dại nhíu mày: “Huống chi Lương gia sẽ có đất cho anh ta dung thân?”

Bạch Lộ đại khái vẫn có chút phán đoán, Hướng Long Cẩm rời khỏi thành phố A có lẽ có chút quan hệ với Lương Phi Phàm, nhưng dẫu sao anh ta cũng là cha đứa bé trong bụng Lương Tĩnh Tiêu, đứa trẻ từ nhỏ không có cha là một chuyện rất bi thảm.

Khẽ thở dài một hơi: “Anh đưa anh ta trở về đi, tôi không muốn để cho đứa trẻ vừa sinh ra đã không thấy được cha. Còn có, phiền anh cho người đưa anh ta đến gặp Lương Tĩnh Tiêu, cho dù người Lương gia thấy thế nào cũng được, tôi muốn… anh ta chỉ cần an phận đứng ở bên cạnh Lương Tĩnh Tiêu, mọi thứ đều vẫn có thể tha thứ.”

Sở Úy Dạ cười một tiếng, đứa ngón tay thon dài vén một luồng tóc đen trên vai Bạch Lộ nghịch ngợm ở đầu ngón tay: “Bạch Lộ, em vừa thấy được tôi đã xin giúp người yêu cũ rồi, em nói… có phải kiếp trước tôi đã nợ em hay không?”

“…”

“Có điều cũng được, em có chuyện để cho tôi giúp chứng tỏ tôi ở trong lòng em vẫn tồn tại.” Lông mi anh nhíu lại đầy vẻ an ủi: “Tôi giúp em, sau đó em mời tôi ăn cơm?”

Bạch Lộ cũng không biết tại sao, kể từ lần trước cô cảm giác của cô với Sở Úy Dạ bắt đầu có chút biến hóa. Giống như đối với một người bạn cũ mình biết gốc tích vậy, cô luôn cảm thấy bất kể thời gian xa cách bao lâu, lần nữa gặp lại anh cũng không có chút xa lạ hay mất tự nhiên nào.

“Anh muốn ăn gì?” Bạch Lộ đè xuống tâm tình của mình, nhẹ nhàng cười một tiếng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play