Anh biết, ban đầu người để cho anh rời khỏi thành phố A chính là Lương Phi Phàm, thế lực của hắn ta ở thành phố A quá lớn, mình không phải là đối thủ.
Trăn trở du đãng qua nhiều quốc gia như vậy, cuối cùng đến nước Anh anh lại có thể gặp được Bạch Lộ.
Đây là ý trời sao?
Đáy mắt Hướng Long Cẩm thoảng hiện lên vẻ kích động, mặc dù còn chưa biết tại sao cô lại ở Oxford nhưng có thể một lần nữa gặp được cô anh sẽ không buông tay như vậy.
“Vâng, cảm ơn thầy, buổi chiều nhất định em đến đúng giờ…” Bạch Lộ xin phép nghỉ, cúp điện, vừa quay người liền nhìn thấy Hướng Long Cẩm nhìn cô đầy nóng bỏng, sâu trong đáy mắt kia đều là ánh sáng lấp lánh mãnh liệt.
Đôi mi thanh tú của cô chớp một cái, trong lòng thoáng qua một tia khác thường.
Thật ra thì hai người bọn họ dù sao cũng yêu nhau nhiều năm như vậy, đối với nhau vẫn là rất hiểu, thậm chí còn đã nhắc tới chuyện cưới hỏi, nếu như không phải sau đó xuất hiện một Lương Tĩnh Tiêu thì bọn họ bây giờ…
Bạch Lộ hít sâu một hơi cắt đứt những niệm tưởng kia của mình, chỉ hơn nửa năm, bây giờ quay đầu nhịn lại cảm giác như là chuyện của thế kỷ trước vậy.
Cô cất điện thoại, ngồi đối diện với Hướng Long Cẩm.
Hai người im lặng một lúc lâu, rồi Hướng Long Cẩm mở miệng trước: “Lộ Lộ, sao em lại ở đây?”
“Đi học.” Bạch Lộ cười nhạt, lễ phép, dịu dàng nhưng cũng lộ ra mấy phần hời hợt: “Em ở SGA này học thêm, còn anh thì sao?”
Hướng Long Cẩm sửng sốt một chút, có phần bất ngờ: “SGA?”
Làm kiến trúc không ai không biết SGA, lúc Hướng Long Cẩm cùng Bạch Lộ còn yêu thương cũng biết trường này rất đặc biệt, người có thể vào học khi ra ngoài cũng chắc chắn thành danh lớn.
Không nghĩ cô ấy đã tới được đây.
Ánh mắt Hướng Long Cẩm có chút si ngốc, nhìn người phụ nữ đối diện, thật sự đã lột xác?
Dáng dấp cô xinh đẹp hơn trước kia, cũng đã phụ nữ hơn rất nhiều, cả người trên dưới lộ ra một loại ý vị rất đặc biệt. Thật ra dáng dấp của Bạch Lộ vốn đã không tệ, bây giờ quần áo cùng phong cách ăn mặc cũng không giống trước kia, khiến người ta cảm giác mềm mại hơn, cũng hấp dẫn hơn.
Hướng Long Cẩm thật sự không khống chế được niệm tưởng của mình.
Anh sợ Bạch Lộ nhận ra liền vội vàng thu hồi tầm mắt, ngón tay cầm ly nước xiết chặt, ho nhẹ một tiếng, nói: “Từ khi anh rời khỏi thành phố A vẫn luôn đi lại nhiều nơi, anh cũng không nghĩ tới ở Oxford tại nước Anh xa xôi này lại có thể gặp lại em… Có lẽ, là duyên phận đi.”
Bạch Lộ cười một tiếng, không nói gì. Thật ra thì ban đầu khi anh cùng Lưỡng Tĩnh Tiêu kết hôn, đột nhiên biến mất, lòng cô đối với hành động của anh ta vẫn không có gì khác.
Bất kể trước kia anh với cô thế nào đều tốt, sau Lương Tĩnh Tiêu đối với anh cũng là một lòng một ý, cũng mang thai, rồi anh nói đi là đi…
Bạch Lộ cũng không nhịn được: “Anh có còn liên lạc với Tĩnh Tiêu không?”
Hướng Long Cẩm nhíu mày, có chút không muốn nhắc tới cái tên này, nhưng vẫn lắc đầu một cái: “Không.”
“Lúc anh đi cô ấy đang mang đứa con của anh, được 4 tháng.” Giọng Bạch Lộ rất nhỏ, nhưng từng chữ từng câu lại như chiếc chùy nặng nề đập vào lòng Hướng Long Cẩm. “Bây giờ em đã tới nước Anh được 5 tháng, nói cách khác cô ấy đã sắp sinh, thật sự anh không cảm thấy áy náy sao? Một người phụ nữ sinh cho anh một đứa là một chuyện rất dũng cảm.”
“Lộ Lộ…”
“Long Cẩm, gọi em là Bạch Lộ đi.”
“…”
Hướng Long Cẩm nắm chặt ly, trầm ngâm chốc lát mới thấp giọng hỏi: “Chẳng lẽ em thật sự không trách cô ấy chút nào sao? Ban đầu không phải vì lời của cô ấy, anh với em cũng sẽ không…”
“Chuyện của anh và em thật ra không có bao nhiêu quan hệ với Tĩnh Tiêu.” Bạch Lộ lắc đầu. Cứ coi là có quan hệ, thì Tĩnh Tiêu từ đầu đến cuối cũng đã từng là bạn cô, bây giờ lại là em gái Lương Phi Phàm, cô coi như yêu ai sẽ yêu tất cả, cũng không muốn trách gì cô ấy. Nếu như không phải cô ấy bày kế thì cô cũng không có khả năng sẽ gặp Lương Phi Phàm…
“Sao lại không có quan hệ? Rõ ràng chính là cô ta…”
“Long Cẩm, không nên nói như vậy nữa. Hẳn anh cũng biết, bất kể chuyện gì một tay không thể vỗ thành tiếng. Anh cảm thấy tất cả mọi chuyện đều là do Tĩnh Tiêu tạo thành sao? Cho dù là vậy thì cũng đã qua rồi, anh biết không? Cô ấy từ nhỏ đến lớn đều là thiên kim tiểu thư, vì anh mà đám cưới năm đó không có tung tích chú rể, cả thành đều biết. Rơi vào kết quả như thế này cũng đã là sự trừng phạt với cô ấy, bây giờ đứa bé trong bụng cô ấy là của Hướng Long Cẩm anh, nếu tôi suy tính không sai thì cô ấy cũng sắp sinh, anh hẳn nên trở về.”
“Anh không về được.” Hướng Lỏng Cẩm có chút tức giận, há miệng nói: “Em cho là anh ở ngoài du đãng là anh muốn sao, còn không phải bởi vì Lương…”
Lời còn chưa nói hết thì điện thoại của Bạch Lộ vang lên.
Câu kế tiếp của Hướng Long Cẩm tự nhiên bị cắt đứng, anh dừng lại nhìn Bạch Lộ cầm lấy điện thoại xem dãy số, sau đó chỉ thấy sắc mặt cô thay đổi một chút, mặc dù biến hóa rất nhỏ nhưng anh vẫn có thể nhận ra.
Đó là một vẻ mặt vui mừng.
Sau đó cô đứng dậy, nói một câu: “Em đi ra ngoài nghe điện.” Rồi xoay người đi ra khỏi quán café.
Là Lương Phi Phàm gọi tới. Sau khi Bạch Lộ tới nước Anh đã đổi số điện thoại, nhưng dĩ nhiên cô vẫn nhớ số của Lương Phi Phàm. Cô ra khỏi quán café, cũng không vội vàng nhận cuộc gọi, chỉ nhìn dãy số trên màn hình kia, nghe nhạc chuông điện thoại vui tai “… người yêu ơi, sao anh lại không có ở đây bên em, chúng ta có bao nhiêu thời gian để mà lãng phí… người yêu ơi, anh không có ở bên cạnh em, mỗi ngày đi qua giống như một năm…”
Lời ca như vậy không biết vì sao khiến Bạch Lộ đau xót trong lòng, có lẽ theo bản năng, cô ấn từ chối cuộc gọi.
Cắn môi, nhìn chằm chằm màn hình điện thoại đen ngòm, chưa tới 10 giây sau nhạc chuông điện thoại lại vang lên, lại là dãy số kia.
Lần này cô không từ chối cuộc gọi nữa mà ấn nhận.
Đặt ở bên tai, không nói lời nào.
Hai người cách nhau cái điện thoại, cũng là nửa vòng trái đất nhưng hơi thở lại gần như vậy, giống như vẫn còn quấn với nhau.
“Còn giận anh sao?”
Lòng Bạch Lộ run lên. Có loại cảm giác, ngươi không nói sẽ không cảm nhận được, nhưng ngươi nói một chút cảm xúc liền bùng lên mạnh mẽ.
Tức giận?
Cô dĩ nhiên tức giận, không liên quan tới việc theo dõi, cũng không liên quan tới vấn đề giữa anh ấy và Diệp Lan. Thật ra thì cùng nhau đi tới đoạn đường này có biêt bao nhiêu không dễ dàng, cho tới bây giờ sự tin tưởng cơ bản nhất vẫn phải có. Nhưng ở tình huống như vậy, cô cho là anh sẽ chạy tới dỗ cô, vậy mà anh cũng không nói gì, xoay người một cái đã rời khỏi nước Anh.
Bây giờ cách nửa trái đất anh mới nhớ gọi điện cho cô…
Bạch Lộ cảm thấy mình nên trực tiếp cúp cuộc gọi này, tại sao lại còn nghe? Thật không có cốt khí.
Quá xa, thật sự quá xa. Anh ở thành phố A, cô ở nước Anh, cô nhớ anh rất nhiều anh có biết không?
Bạch Lộ mím môi, không muốn mở miệng nói chuyện cũng không dứt khoát ngắt cuộc gọi, cứ như vậy giằng co.
Lương Phi Phàm đợi nửa ngày, cũng chỉ nghe được tiếng thở của cô có chút phầm phồng. Anh khẽ thở dài một hơi, giọng trầm thấp, theo sóng điện thoại phảng phất chút khác lạ: “Ngày hôm đó có chút việc cho nên nhất định phải quay về. Bạch Lộ, đừng nóng giận, nói chuyện với anh, anh rất nhớ em.”
Cổ họng bạch lộ đắng chát, câu ‘em cũng rất nhớ anh’ đã chạy ra tới cổ họng nhưng không nói ra, lời ra đến miệng lại biến thành một câu:
“… em phải đi học.”
“Ừ.” Anh rất nhanh trả lời, đại khái nghe được giọng cô liền thấy vui vẻ, nhưng giọng vẫn thâm trầm: “Nói chuyện với anh được không?”
“Anh muốn nói gì?”
“Nói gì cũng được.” Cô dường như nghe được tiếng anh kéo ghế, lập tức cô nín thở, rất muốn nghe nhất cử nhất động của anh bên kia. Cô nắm điện thoại thật chặt, quả nhiên rất nhanh liền nghe được âm thanh anh ngồi xuống, sau đó lại nghe được tiếng bật lửa ‘tách’ một cái.
Cô nói theo bản năng: “Anh đang hút thuốc lá sao? Bớt hút một chút.”
…
Người đàn ông ngồi phía sau bàn giám đốc, trong miệng ngậm một điếu thuốc, tay cầm chiếc bật lửa, ngọn lửa đã đốt lên, nghe được giọng phụ nữ kia động tác của anh liền ngừng lại, cuối cùng vẫn đốt, hít một hơi, ngước cổ nhè nhẹ thở ra một làn khói mù: “Ừ, anh sẽ hút ít đi một chút. Thật ra anh đã bỏ rồi, nhưng bỏ chưa được.”
“Tại sao lại chưa được? Trên thế giới này không có cái gì là không bỏ được, chẳng qua là anh có muốn hay không.”
“Có!” Lương phi phàm lại thở ra một làn khói, giọng trầm thấp, nói từng câu từng chữ: “Đối với anh mà nói em là điều anh không thể bỏ được, là anh không vượt qua nổi, giống như bị nghiện vậy. Bạch Lộ, bây giờ em trả lời anh, em có thể bỏ anh sao?”
Anh rất muốn biết câu trả lời của cô.
Có lẽ chuyện tiếp theo anh phải làm thì cô không cách nào chấp nhận nổi. Lương Phi Phàm lần này thật sự không còn chắc chắn cô có còn giống như trước hay không, sẽ dùng sự cảm thông đầy lòng của mình để suy xét. Anh càng không biết phải mở miệng thế nào, huống chi chuyện này ít nhiều vẫn có quan hệ với cha của cô.
Cho nên, bây giờ anh chỉ có thể ôm niệm tưởng như vậy… Cho anh một chút thời gian, em chỉ cần không bỏ anh, cuối cùng anh vẫn dắt tay em đi tới cuối cuộc đời.
Bạch Lộ cầm điện thoại, gương mặt nhỏ nhắn hơi ửng đỏ một chút. Rõ ràng đã rất quen thuộc nhau, nhưng giờ phút này nghe được đối phương bày tỏ trực tiếp vẫn không nhịn được mà tim đập nhanh hơn.
Cô không lên tiếng, Lương Phi Phàm liền tuy hỏi: “Bạch Lộ, anh rất muốn biết đáp án, em nói cho anh, để trong lòng anh bớt một vấn đề, có phải anh ở trong lòng em đã không còn đáng giá một đồng?”
Không đáng giá một đồng?
Bạch Lộ theo bản năng mở miệng: “Ai nói anh ở trong lòng em có thể so sánh với kim tiền?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT