Con người chính là kỳ quái như vậy, nếu như chưa từng có thì sẽ không trông đợi, nhưng khi có rồi cảm giác sau khi mất đi thật đáng sợ.

Suốt 5 tháng qua cô đều chưa từng chờ Lương Phi Phàm, nhưng khi anh đột nhiên xuất hiện rồi lại đột nhiên biến mất, hoặc là sau khi hai người có tranh cãi, cô không nghĩ, cũng không thể chối sâu trong nội tâm mình có khát vọng đó, khát vọng khi cô mở cửa liền thấy anh đang chờ cạnh cửa,

Cắn cắn môi, cô đè ép ý niệm trong lòng kia xuống. Đàn bà thật là động vật kỳ quái, chẳng lẽ đều thích miệng nói một đường lòng nghĩ một nẻo sao?

Trong miệng vừa nói không muốn nhưng trong lòng lại là khát vọng thắm thiết.

Demon thấy cô liền vội vàng nghênh đón, anh ở chỗ không quá xa phòng của Bạch Lộ, khoảng cách tới trường học cũng rất gần, phong cảnh trên đường đi rất đẹp, bình thường khi đi học bọn họ sẽ cưỡi xe đạp đi.

Hôm nay Demon mang xe đạp của Bạch Lộ tới, ngày đó tới quán rượu Bạch Lộ đã để quên xe ở đó.

"Có phải hôm qua em không thoải mái không? Anh nghe nói em xin nghỉ? Do đêm hôm trước uống nhiều quá sao?" Demon đưa xe đạp trong tay cho Bạch Lộ: "Xin lỗi, đêm hôm đó không nên để em uống quá nhiều, nhưng anh nhớ có giúp em đón xe về. Hôm nay anh không đi xe, anh đưa em đi học nhé?"

Trước giờ Bạch Lộ đối với Demon thật sự không có một tia ý nghĩ gì khác, cũng cho là một ít hành động thân mật của anh với cô cũng chỉ bởi vì thể hiện lòng hiếu khách đối với một người nước ngoài của anh, bởi người trẻ tuổi phương tây tương đối cởi mở nên cô cũng không quá mức cẩn trọng.

Nhưng những lời khi trước của Lương Phi Phàm đã ghim vào lòng cô, giờ phút này ánh mắt cô nhìn Demon có chút lúng túng.

"Demon! Thật ra thì... tôi có chuyện muốn nói với anh."

"Ừ? Cái gì?"

Tên tiểu từ này, thật ra thì nhìn rất được, gương mặt vuông vắn, trẻ tuổi có chí tiến phủ, nếu thật có ý với mình thì Bạch Lộ thấy cũng không thể khiến người ta mất thời gian. Cô nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cũng nói: "Thật ra thì hôm đó tôi không uống nhiều, sau đó chồng tôi tới đón cho nên tôi không sao, anh không cần để ở trong lòng."

Demon nghe vậy bỗng nhiên sắc mặt biến đổi, có chút mất khống chế nắm lấy cổ tay Bạch Lộ, không dám tin: "Em... nói gì? Chồng? Em có chồng?"

Bạch Lộ lần này thật xác đinh, mặc dù Lương Phi Phàm có chút rất vô lý nhưng nhìn người chính xác hơn cô, Demon này thật sự có ý với cô.

Cô gật đầu: "Đúng vậy, tôi đã kết hôn rồi, có chồng."

Demon khiếp sợ, nhất thời không biết nói gì, đáy mắt anh không che giấu được sự thương tâm, lắc đầu không tin: "Không, sao em có thể có chồng? Hay là em đang trêu anh?"

Bạch Lộ muốn nói, hôm nay không phải là ngày cá tháng tư, nhưng lời mới đến miệng chưa kịp nói thì Demon mặt đầy đau thương đã xoay người chạy đi.

Bạch Lộ: "..."

***

Người đi xa, cô từ trong túi xách lấy ra một chiếc gương nhỏ soi một chút, bất giác nở nụ cười bất đắc dĩ, nhìn bản thân trong gương, dáng dấp rất bình thường, không nghĩ tới ở nước Anh cũng có tiểu tử đẹp trai như vậy theo đuổi. Đàn bà đều có mấy phần hư vinh trong lòng như vậy, nói là một chút cảm giác cũng không có thì là gạt người, nhưng sẽ không có kết quả, cô cũng không có ý tứ gì thì nói rõ ràng như vậy cũng tốt.

Đẩy xe đạp đi về phía trước, suy nghĩ một chút, cô lấy điện thoại ra xem nhìn một cái, không có cuộc gọi, tin nhắn ngắn cũng không có, Bạch Lộ cắn môi, tức giận ném điện thoại vào trong túi xách, đạp xe đi. Vừa mới đi thì sau lưng bông truyền đến giọng đàn ông quen thuộc.

“Bạch Lộ…”

Động tác chân Bạch Lộ theo bản năng ngừng một chút, suýt chút nữa ngã xuống, may chân dài chống được trên mặt đất. Nhưng vừa quay người thấy được gương mặt thanh tú đã lâu không gặp, cả người cô liền cứng lại.

Hướng Long Cẩm.

Tại sao anh ta lại ở đây?

***

Thành phố A.

Trong quán rượu.

Có mấy người ngồi quanh một chiếc bàn tròn, Diệp Lan ngồi ở giữa, cũng là ở gần Lương Phi Phàm, thân thể nhỏ nhắn của cô từ đầu đến cuối đều thân mật dựa sát vào Lương Phi Phàm. Người đàn ông bên cạnh cô mặt mũi lộ ra mấy phần trầm tĩnh, mi mắt cũng mang theo sự mệt mỏi, cô biết anh vừa mới xuống máy bay, bởi vì đã có hẹn từ trước cho nên anh chỉ kịp về qua nhà tắm một cái.

Diệp Lan cảm thấy, bây giờ Lương Phi Phàm thật sự đem cô để ở trong lòng, cảm giác như vậy khiến cô rất hạnh phúc.

Hướng về Diệp Tử Kiệt nháy mắt một cái, Diệp Tử Kiệt hiểu con gái nóng vội, dù sao bây giờ cũng không sai biệt lắm là gạo đã nấu thành cơm, con gái bảo bối của mình không quản thị phi muốn lấy chồng người khác, ông làm cha ngoại trừ tác thành cũng không có biện pháp khác.

Cho nên, trưởng bối Lương gia là do ông mời tới.

Nhìn Lương Kiến Nam ngồi đối diện, ông cười không chút sơ hở để khiến người khác cảm thấy mình dối trá: “Lương lão đệ, ban đầu tôi đã nói, Diệp gia cùng Lương gia nhất định sẽ trở thành sui gia, giữa chúng ta cũng có nhiều vấn đề tới tới lui lui, bây giờ thì tốt rồi, hai đứa cũng có cùng một ý thì chúng ta là trưởng bối nên tác thành.”

“…”

“Tôi nghĩ như vậy, Lương Phi Phàm cùng Diệp Lan không có vấn đề gì, như vậy chúng ta liền chọn ngày lành tháng tốt để cho hai đứa kết hôn, như thế nào?”

Chuyện xảy ra 5 tháng trước, Lương Kiếm Nam đối với Diệp Tử Kiệt lúc này là ghét cay ghét đắng nhưng không biết làm sao khi chuôi của mình bị người khác nắm lấy, ngay cả cơ hội phản kích ông cũng không có, dù là trong lòng hận người này tới chết nhưng khi nhận cuộc gọi của ông ta ông vẫn phải ngoan ngoãn nhận.

Còn hôn sự này, ông có quyền nói không?

Lương Kiếm Nam cau mày, sắc mặt không phải rất tốt nhưng cũng không thể không trả lời, có chút cứng đờ nói: “Đây là chuyện của Phi Phàm, thật ra ông hoàn toàn không cần bảo tôi đến, hôn sự của Phi Phàm cho tới bây giờ đều là nó tự làm chủ.”

Nhìn dáng vẻ chân thành của Diệp Tử Kiệt, Lương Kiếm Nam chỉ cảm thấy ót mình tê tê, một cổ oán khí giấu trong lồng ngực theo bản năng há miệng, liền nói: “Có điều… cũng đừng nói tôi không nhắc nhở, dù sao chuyện này mọi người cũng biết rõ, Lương gia chúng tôi cũng không giấu giếm điều gì, Diệp Lan muốn gả cho Phi Phàm nhà tôi chắc biết Phi Phàm đã cùng Bạch Lộ đăng ký kết hôn rồi.”

“Bây giờ theo pháp luật thì vợ của Phi Phàm là Bạch Lộ.”

“…”

Sắc mặt Diệp Lan nhất thời thay đổi, cô biết, những điều này dĩ nhiên cô biết, cô không dám nói là bởi vì sợ chạm đến ranh giới cuối cùng của Lương Phi Phàm, mặc dù cô rất không muốn thừa nhận nhưng cũng biết Phi Phàm đối với Bạch Lộ rất đặc biệt.

Bây giờ trước mặt nhiều người như vậy, Lương Kiếm Nam vừa nói như vậy, mặt người Diệp gia dĩ nhiên là rất khó coi.

Diệp Tử Kiệt không lên tiếng, sắc mặt trầm trầm. Diệp Lan nhìn Lương Phi Phàm, người đàn ông bên cạnh từ đầu đến cuối đều là bộ dáng trầm ổn, hai ngày nay hút thuốc còn nhiều hơn cả 5 tháng qua cộng lại, tâm tình phiền não, ngoại trừ hút thuốc anh cũng không biết có thể làm gì.

Làn khói trắng mờ bay bay che hơn nửa gương mặt tuấn tú của anh, dưới ánh sáng đèn thủy tinh lộ ra chút u ám không rõ, thần sắc anh có chút khó lường khiến cho bất cứ ai cũng không nhìn ra tâm tư anh.

Diệp Lan nóng nảy, theo bản năng giậm chân, lông mi nhíu lại: “Phi Phàm, anh lại không nói gì. Có phải anh không tính ly dị với Bạch Lộ không? Anh không tính cưới em sao?”

Lương Phi Phàm búng tay gạt tàn tuốc đầy thành thạo, cũng không trả lời Diệp Lan, ánh mắt anh nhìn về phía Diệp Tử Kiệt.

“Chú Diệp, nếu hôm nay người đều đến đông đủ thì có mấy lời cháu cũng không có ý định cất giấu.” Anh mở miệng, giọng rất bình tĩnh. “Kết hôn, cháu đồng ý. Nhưng trước tiên có mấy lời chúng ta cũng nên nói thẳng với nhau. Dẫu sao đúng như chú nói, Diệp gia cùng Lương gia nhiều năm như vậy cũng có không ít vấn đề, hôm nay mọi người muốn nói chuyện thành hôn giữa cháu và Diệp Lan thì cháu muốn sau này cũng thành người một nhà. Chú Diệp hẳn biết người một nhà là có nghĩa gì.”

Diệp Lan vừa nghe đến ‘người một nhà’ liền vui vẻ trong lòng, chờ lâu như vậy rốt cuộc người đàn ông này cũng muốn như vậy.

Diệp Tử Kiệt nhìn con gái một cái, thấy bộ dáng hạnh phúc nơi mắt cô, hòn đá trong lòng ông giống như rơi xuống đất.

Thôi, mình làm nhiều như vậy thật ra không phải là vì cô con gái này sao? Chỉ cần nó thật vui vẻ, như vậy ông cũng sẽ đem chút tinh lực này giúp nó giữ lấy người đàn ông này.

Diệp Tử Kiệt cau mày gật đầu một cái: “Chú biết cháu muốn nói cái gì. Giống như cháu nói, người chính trực không nói chuyện mờ ám, chúng ta liền lật bài ngửa. Cháu cùng tiếu Lan kết hôn, sau đó đồ cháu muốn chú sẽ đưa cho cháu.”

Đồ muốn, đơn giản chính là chứng cớ Diệp Tử Kiệt nắm trong tay chuyện La Vân hai mươi mấy năm trước.

Lương Phi Phàm gật đầu, thở ra một làn mây mù, một con mắt bị khói bay vào hơi nheo lại, giọng anh rất nhạt: “Chú Diệp đã đảm bảo, như vậy cháu cũng yên tâm.”

Diệp Lan có chút không vui vẻ, sao hôn nhân của mình nghe vào lại giống như một cuộc mua bán?

Nhưng vừa nghĩ tới, Lương Phi Phàm đã đồng ý, cô liền bỏ hết đi những thứ không quan trọng này, chỉ cần mình trở thành Lương phu nhân, như vậy anh ấy vĩnh viễn là của mình. Bạch Lộ kia có lẽ không biết, nhưng rồi cũng sẽ biết, cô cũng không cần ra tay nữa, chờ sau khi cô cùng Lương Phi Phàm kết hôn cô nhất định sẽ làm náo động toàn thế giới, như vậy Bạch Lộ ở nước Anh cũng sẽ biết được.

Cô ta biết điều không trở lại là tốt nhất, nếu như quay về, đến lúc đó cô dùng danh nghĩa Lương phu nhân sẽ khiến cô ta cút đi!

Diệp Lan theo suy nghĩ của mình không giấu được sự vui sướng.

Lương Kiếm Nam bên kia mặt lại đầy ảo não, mặc dù trước kia ông không đồng ý Bạch Lộ cùng con trai mình ở chung một chỗ, cảm thấy cô không xứng với Lương gia bọn họ, nhưng bây giờ nhìn Diệp Lan, nhìn Lương gia coi như môn đăng hộ đối với mình thì như thế nào?

Diệp Lan này là con gái Diệp Tử Kiệt, trong lòng hẳn cũng là một con rắn độc nhỏ, cũng không biết khi nào sẽ từ trong lòng cô ta chui ra ngoài cắn bọn họ một cái.

Ông quả thực không muốn con trai vì ông mà hy sinh lớn như vậy. Nhưng ông lại không có bất cứ lựa chọn nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play