Ở bệnh viện đã lâu như vậy Bạch Lộ thật sự rất muốn xuất viện, nhưng cơ thể của cô bình phục nhanh như vậy sao?
Lương Phi Phàm nhìn thoáng người phụ nữ trung niên bên cạnh, bà lập tức gật đầu một cái mang theo túi quần áo ra ngoài trước.
“Bạch Lộ, ngày mai anh muốn Buck đưa em đi nước Anh. Hôm nay anh nhờ viện trưởng Ngô cho em xuất viện, ông ấy đã làm kiểm tra cho em, không có bất cứ vấn đề gì, chỉ là em có chút suy yếu nên mai anh mới nhờ đích thân Buck đưa em đi.”
Lương Phi Phàm vừa nói vừa đưa tay nhẹ nhàng vuốt lại tóc có chút rối cho cô, ngón tay nhẹ nhàng lưu luyến, kỳ thật anh không thể nói ra ba chữ kia, thât… luyến tiếc.
Tuy rằng trước đó Bạch Lộ cũng đồng ý sẽ đi nhưng đột nhiên nghe Lương Phi Phàm nói vậy trong lòng cô không khống chế được khẽ run lên.
Ngày mai, ngày mai cô phải đi?
“Phi Phàm…” Cô rũ mắt xuống, lông mi thật dài che giấu rất nhiều điều muốn nói. “Trước khi xuất viện em muốn gặp mẹ.”
Lương Phi Phàm gật đầu.
***
Bạch lộ nhớ tới, từ lần trước gặp Tần Trân Hy đã xa xôi như cả một thế kỷ, vậy mà bà vẫn an tĩnh làm ở ICU, vẫn không nhúc nhích. Những thiết bị xung quanh khẽ kêu tít tít báo hiệu bệnh nhân vẫn còn sự sống.
“Mẹ…”
Bạch Lộ ngồi ở bên giường, trên người cô mặc quần áo phòng khuẩn, cô đưa tay nhẹ nhàng nắm lấy tay của Tần Trân Hy, trên ngón tay của bà có gắn dây tới máy móc. Bạch Lộ nghĩ, trước đây đều là mẹ cô chăm sóc bệnh nhân, cả đời này đều rất chăm chỉ, vậy mà hôm nay cứ như vậy ở trên giường bệnh, lúc nào mới tỉnh cũng không biết.
Cô thấy khó chịu… Không chỉ bởi vì mẹ bị bệnh mà cả bởi vì mình.
Cô móc từ trong tay ra một nơ com bướm, rất nhỏ, có chút cũ, đây là khi cô còn rất nhỏ, cả nhà đi chơi, ba và mẹ đã mua cho cô, những năm gần đây cô mang theo trên người, giống như cô vẫn luôn nhớ kỹ, khi đó bà nói…
Thân con bướm là ba, bên trái là mẹ, bên phải là bảo bảo.
Như vậy mới hoàn chỉnh là người một nhà.
Chỉ là, nháy mắt cô đã lớn như vậy, lập gia đình, thế nhưng một nhà hoàn chỉnh đã không còn nữa.
Cô cẩn thận đặt chiếc nơ vào tay của Tần Trân Hy, ôm lấy tay bà nắm lại.
“Mẹ, con tới thăm mẹ.” Bạch Lộ nghẹn ngào nói, mắt hơi run lên, nước mắt chảy ướt hai má rơi xuống mu bàn tay, cô sụt sịt: “Xin lỗi, mấy ngày nay con không tới thăm mẹ được, bởi vì con… xảy ra chút chuyện nhưng hiện tại đều đã giải quyết rồi. Mẹ, mẹ còn nhớ chiếc nơ này không? Có lẽ mẹ sẽ nhớ, đây là lúc con còn rất nhỏ, ba cũng còn, khi đó ba mẹ đưa con ra ngoài chơi đã mua cho con, con vẫn luôn giữ lại bởi vì sau đó không lâu ba đã qua đời… Khi đó con không biết gì cả, nhiều năm như vậy con sống vẫn rất hạnh phúc, cho tới bây giờ cũng không cảm thấy không có ba là một chuyện quá bất hạnh, bởi vì con luôn có mẹ… Mẹ, xin mẹ nhất định phải kiên trì, con thật sự không thể không có mẹ. Sau khi ba mất mẹ là người thân duy nhất trên thế giới này của con, mặc kệ gặp bao nhiêu khó khăn mẹ con chúng ta cùng nhau vươt qua, có được không?”
“Mẹ… Ngày mai có lẽ con phải… xa thành phố này, trước mẹ cũng nói quay lại SGA là chuyện tốt, đúng không? Con cũng nghĩ nếu quyết định đi thì mẹ có trách con bỏ mẹ một mình ở thành phố này hay không, con biết chắc chắn mẹ sẽ không trách con… Thế nhưng con đi phải một năm rưỡi…”
“Mẹ…” Bạch Lộ cắn môi, nước mắt chảy càng ngày càng nhiều, trước mắt cô nhòa đi, cô không nhịn được nấc lên, bỗng nhiên cúi người ôm nhẹ lấy người bà: “Mẹ, con thật sự… thật sự không muốn đi chút nào, con không muốn để mẹ một mình ở chỗ này, con không muốn xa anh ấy… Nhưng con không còn cách nào, con biết anh ấy nhất định muốn tốt cho con. Mẹ… hôm đó con tận mắt nhìn thấy tất cả nhưng bây giờ còn lại lựa chọn ngậm miệng không nói, mẹ có trách con không?”
“Xin lỗi, mẹ. Con gái thật vô dụng, cái gì cũng không thể giúp được cho mẹ. Nhưng con nghĩ, con đã không còn gì cả, con cảm giác lúc con mất đi bé cả người đều giống như ngã vào một vực sâu vô tận… Con thật sự rất mệt, rất sợ, con sợ sẽ lại mất đi những điều quan trong nhất với con, là mẹ, còn có Phi Phàm… Con không muốn mất đi ai cả. Tha thứ cho con, mẹ, còn có, mẹ nhất định phải sớm khỏe.”
…
Cô ngồi ở ICU hơn nửa giờ, cô nói rất nhiều, viện trưởng Ngô có nói mẹ cô mặc dù hôn mê bất tỉnh nhưng có thể ý thức vẫn có, cho nên ông tin rằng bà có thể nghe được.
Lúc đi ra, Lương Phi Phàm đang sỏ tay vào túi quần, một tay đang cầm điện thoại tựa vào hành lang phòng ICU, vừa lúc đang gọi điện. Thấy Bạch Lộ đi ra anh vội vàng nói: “Ừ, những chuyện khác chờ tôi về rồi hãy nói, tôi ở đây còn có chút chuyện, cứ vậy đã.”
Anh ngắt điện thoại rồi tiến đến đỡ Bạch Lộ, cúi đầu nhìn đôi mắt hồng hồng như hột đào, khóe mắt đuôi lông mày đều là yêu thương. Anh nhẹ vươn ngón tay lau nước mắt cho cô: “Sao vào một lát đã khóc thành như vậy? Sưng cả hai mắt rồi.”
Bạch Lộ nắm lấy tay Lương Phi Phàm, ngước nhìn anh: “Phi Phàm, hứa với em nhất định phải cứu mẹ em… Chuyện trước kia em có thể không nói, nhưng không thể để bà xảy ra chuyện, có được không?”
“Anh hứa với em, anh cam đoan với em.” Lươn Phi Phàm đưa tay ôm cô vào lòng, gằn từng chữ, nói: “Em yên tâm quay lại SGA, đừng nên nghĩ gì cả, những gì anh hứa với em anh nhất định sẽ làm tốt.”
Cô ở trong ngực anh gật đầu, ở trong lòng nói thầm… Em tin anh, trên thế giới này anh là người duy nhất em có thể dựa vào, em tin anh…
Lúc Bạch Lộ xuất viện, Lương Phi Phàm cho người tới đón bọn họ về biệt thự trước, một lúc sau anh nhận được điện thoại từ công ty, trước khi đi nói với Bạch Lộ: “Tối chờ anh về ăn cơm.”
Kỳ thực khi Bạch Lộ về tới biệt thự trời cũng đã về chiều, người hầu đều ở đây, không biết Lương Phi Phàm gần đây có ở căn biệt thự này không nhưng phòng ốc được quét dọn sạch sẽ, cô không có gì để làm liền tìm mấy cuốn sách, ra ngồi ghế xích đu ở ban công, mơ mơ màng màng ngủ mất.
Cô bị sự ấm áp đánh thưc.
Xúc cảm quen thuộc, bờ môi mềm mại nhẹ nhàng giống khiến linh hôn cô cũng run rẩy theo. Bạch Lộ còn chưa mở mắt đã biết đây là ai, kìm không được cô đưa tay choàng lên cổ anh, rồi lại khát vọng đáp lại nụ hôn của anh.
Lương Phi Phàm gồng người, trong nháy mắt có chút sợ sệt.
Đã lâu không chạm vào cô, trong khoảng thời gian này không ai biết giữa đêm khuya vắng người một mình anh nằm trên giường có tư vị như thế nào, tuy rằng cũng chỉ mấy ngày nhưng điều trước anh chẳng bao giờ tin, rằng "một ngày không gặp như cách tam thu’ thì hiện tại anh rốt cục đã cảm nhận được.
Nhớ, muốn, lại không thể gặp…
Quả thật khắc cốt minh tâm.
Bên Lương Thị vừa có chút vấn đề, anh trở lại chủ trì một cuộc họp nhỏ, là Diệp Lan gọi điện. Anh nói rất ngắn đã ra khỏi phòng họp, bảo Quan Triều tới họp thay rồi chạy như bay trở về. Người hầu nói: “Phu nhân ở trên lầu nghỉ ngơi, cả một buổi chiều không thấy xuống.” Anh liền chạy lên, quả nhiên thấy cô nằm ở ghế ban công ngoài lan can.
Cởi áo khoác bên ngoài ra, nhẹ nhàng bước đến, cứ như vậy nhìn cơ thể mềm mại của cô. Cô gối đầu lên trên, ngủ được một thời gian nhưng không quá an ổn, lông mi thanh tú thi thoảng nhăn lại. Anh ngồi xổm xuống, động tác nhẹ nhàng xoa mi giúp cô.
Sau đó cứ như vậy si ngốc nhìn cô.
Ánh nắng chiều rơi xuống trên mặt của cô, khiến tầng da thịt trắng nõn của cô như phát sáng, nhìn cô càng thấy vẻ mềm mại. Trong lòng Lương Phi Phàm như có tiếng đàn bên trong, phảng phất chạm tới hình ảnh trong đáy mặt.
Anh không kiềm chế được, cúi người hôn lên bờ môi đỏ mọng của cô.
Kỳ thật anh chỉ muốn chạm nhẹ rồi rút lui nhưng thân thể lại không nghe anh sai khiến, anh khát vọng cô, chỉ là không nghĩ đến cô phản ứng như vậy.
Anh vươn tay kéo lên quần áo cô mặc ở nhà, khi về nhà Bạch Lộ đã mặc quần áo ngủ, hai bên hông được xẻ tà, Lương Phi Phàm đưa tay tới tà áo liền trượt ra, bàn tay của anh cứ vậy dò dẫm nơi mềm mại, nhẹ nhàng mà đè.
“Ư… Phi Phàm…”
Bạch Lộ thấy óc mình hỗn loạn, cảm nhận được độ ấm của bàn tay, từng ngón tay dài chậm rãi vùi vào trong mái tóc cô, còn có thân thể của cô dường như đang chậm rãi được bàn tay kia mơn trớn, cô kìm lòng không được.
Lương Phi Phàm rất hiểu những chỗ mẫn cảm trên cơ thể cô khiến cô đã đáp lại nhiệt tình. Như là được cổ vũ, Lương Phi Phàm hít sâu một hơi, vươn đầu lưỡi chậm rãi mơn trớn bờ môi của cô, đôi môi mỏng chậm rãi dời xuống phía dưới, rất nhanh đến chiếc cổ thon dài trắng nõn, sau đó là ngực…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT