“Dựa vào đâu chứ? Ngoài cửa đâu có dán chữ Sở Úy Dạ không được vào?”
“Cửa không dán nhưng trong lòng tôi dán là được!” Lương Phi Phàm nhìn thoáng qua người phụ nữ đang im lặng ngồi một bên, hắn kìm chế lửa giận trong lòng, gằn từng chữ một: “Vợ của tôi, không cần Sở tổng hao tâm tổn trí!”
“Ha ha, lời này của Lương tổng không đúng rồi, chẳng lẽ Bạch Lộ chỉ có một thân phận là vợ của Lương Phi Phàm thôi sao?”
“Sở Úy Dạ, anh đừng nói chuyện kiểu đó với tôi, tôi không có thời gian nói nhảm với anh!” Sắc mặt Lương Phi Phàm bỗng dưng trầm xuống, ánh mắt trở nên hung ác: “Lập tức rời khỏi đây!”
“Lương tổng nói như vậy không sợ mất phong độ sao?” Hôm nay Sở Úy Dạ vô cùng phong độ, tính về sự phong độ đó thì hắn ta đã thắng một phần, hắn ta dùng dáng vẻ lười biếng, khiêu kích Lương Phi Phàm: “Nếu tôi không đi thì chẳng lẽ anh sẽ động thủ?”
“Đủ rồi! Hai người đừng ầm ĩ nữa!”
Bạch Lộ đang ngồi trên giường bỗng vén chăn lên, đi xuống giường, nhìn hai người đàn ông đang đối chọi gay gắt với nhau, sau đó nhìn Sở Úy Dạ: “Cảm ơn anh hôm nay đã tới thăm tôi, chẳng qua tôi có vài lời muốn nói riêng với anh ấy một chút, cho nên phiền anh ra ngoài trước.”
Sở Úy Dạ nhíu mày, sau đó gật đầu: “Được, tôi có thể đi, nhưng mà Bạch Lộ, nếu như cô có gì cần giúp thì cô có thể gọi điện cho tôi bất cứ lúc nào. Nhớ kĩ, điện thoại của tôi nhất định sẽ mở suốt hai mươi bốn giờ.”
Bạch Lộ dừng một chút, sau đó miễn cưỡng gật đầu.
Khi Sở Úy Dạ đi qua bên cạnh Lương Phi Phàm, hắn ta hơi dừng lại, nghiêng đầu qua, nhìn nửa bên mặt hoàn mỹ của Lương Phi Phàm, khóe môi khẽ nhếch lên, sau đó sải bước đi ra khỏi phòng bệnh, không quay đầu lại.
“Từ bao giờ em có quan hệ tốt với anh ta như vậy hả?” Sở Úy Dạ vừa đi, Lương Phi Phàm lập tức bước nhanh đến phía trước. Người đàn ông bình thường vô cùng trầm ổn mà giờ phút này lại nổi lên tính ghen tuông: “Anh ta còn vì em mà mở máy suốt hai mươi bốn giờ?”
Bạch Lộ nghe được sự châm chọc trong lời nói của hắn, đôi mi thanh tú nhíu lại: “Em không muốn nói chủ đề nhàm chán này…”
“Anh lại không thấy chủ đề này nhàm chán chút nào!” Lương Phi Phàm lạnh lùng cắt ngang lời Bạch Lộ, nhíu chặt mày lại: “Bạch Lộ, Sở Úy Dạ kia không phải người tốt gì, hiện giờ anh ta biết anh và em có vấn đề nên mới muốn thừa nước đục thả câu mà thôi, em thật sự cho rằng anh ta muốn giúp em sao?”
“Phi Phàm, anh không cần cố gắng nói xấu người khác, em cũng không quan tâm đến Sở Úy Dạ. Hôm nay anh ta tới thăm em là thật lòng hay có ý khác thì em cũng cảm thấy không quan trọng!”
“Anh nói xấu anh ta?” Lương Phi Phàm hiển nhiên không đồng ý với lời nói này của Bạch Lộ, gương mặt anh càng thêm lạnh lùng: “Anh cần phải nói xấu anh ta sao? Bạch Lộ, trước kia em đâu có như vậy? Hiện giờ em lại ở trước mặt anh bảo vệ người đàn ông khác sao?”
“Anh… anh có thể nói có đạo lý một chút không hả?”
Bạch Lộ thở dài một hơi, day day trán, giọng nói vô cùng kìm nén: “Em để anh qua đây không phải vì muốn cãi nhau vói anh, em có chuyện muốn hỏi anh đó, anh đừng nói mãi chuyện Sở Úy Dạ được không? Anh cảm thấy hiện giờ vấn đề giữa hai chúng ta còn chưa đủ nhiều sao? Nếu như em thật sự muốn có gì đó với anh ta thì em đã sớm làm rồi! Anh nghĩ em là người như thế sao?”
Đúng vậy, cô cũng không phải loại phụ nữ kia, chỉ là anh quá bất an nên mới nói ra mấy lời như thế…
Bởi vì anh rất sợ không giữ được cô, bởi vì anh biết rất rõ, tiếp theo hai người sẽ phải đối mặt với chuyện gì, cho nên càng sợ hãi hơn. “Hiện giờ em muốn nói với anh về chuyện của mẹ em!”
Bạch Lộ thấy anh không nói lời nào, cô hít sâu một hơi, điều chỉnh lại giọng nói của mình, trực tiếp đi vào vấn đề chính: “Phi Phàm, anh trở về nhà anh rồi đúng không? Anh gặp mẹ anh rồi đúng không? Hiện giờ em chỉ muốn biết kết quả của chuyện này rốt cuộc là thế nào? Em muốn nghe chính miệng anh nói cho em biết!”
Lương Phi Phàm nhíu mày, bởi vì chuyện của Sở Úy Dạ nên tất cả vẻ lo lắng của anh đã bị sự lạnh lùng thay thế, chỉ là ánh mắt anh nhìn Bạch Lộ lại vô cùng thâm thúy.
“Vì sao không nói gì?”
Bạch Lộ thấy anh cứ nhìn cô chăm chú như vậy, không nói tiếng nào, lòng cô cũng trùng xuống, cảm giác bất an, thất vọng bao vây lấy cô, cô tiến lên một bước, kéo tay Lương Phi Phàm lại: “Phi Phàm, vì sao không nói gì? Rất khó trả lời sao?”
“Bạch Lộ…”
Khớp xương của Lương Phi Phàm khẽ giật giật, dường như anh hơi do dự một chút, sau đó mới nắm lấy cổ tay Bạch Lộ, kéo cô vào trong ngực mình, ôm chặt lấy cô, hận không thể dung hòa hai người làm một, giọng nói trầm thấp: “Anh đồng ý với em, mặc kệ phải trả giá lớn cỡ nào, anh cũng sẽ để cho mẹ em bình yên vô sự, nhất định anh sẽ làm cho bà ấy tỉnh lại, anh sẽ tìm cho bà ấy bác sĩ giỏi nhất, Bạch Lộ…”
“Rồi sao nữa?” Bạch Lộ cười lạnh một tiếng, cắt ngang Lương Phi Phàm, cô không nhúc nhích, tùy ý để cho anh ôm, giọng nói khàn khàn mang theo sự kiên quyết: “Lương Phi Phàm, bây giờ anh nói cho em biết, anh sẽ để cho mẹ em không có chuyện gì, cho nên em không cần phải truy cứu chuyện này đúng không? Bà ấy thừa nhận tất cả thì em nên mắt nhắm mắt mở cho qua đúng không? Hay anh cho rằng từ đầu đến giờ em đang nói dối? Tất cả chuyện này không có chút liên quan nào đến mẹ anh?”
“Đã có người đi tự thú rồi.” Lương Phi Phàm dừng lại, trầm giọng nói: “Là tài xế lái xe của mẹ anh…”
“Tự thú? Là hình nhân thế mạng sao?” Cô tận mắt nhìn thấy tất cả, người kia cũng không phải là tài xế: “Hiện giờ em hỏi anh, có phải anh không tin tưởng em đúng không? Anh cảm thấy em cần phải cố ý hãm hại mẹ anh sao? Em tận mắt nhìn thấy, chính mắt em nhìn thấy đó…”
“Được rồi, Bạch Lộ, đừng quá kích động…”
Lương Phi Phàm thấy cô càng nói càng lớn tiếng, hốc mắt lại đỏ lên, anh nhíu mày, trong mắt đều là sự đau lòng. Anh đưa tay ôm cô vào ngực, mặc kệ cô giãy dụa như thế nào, anh vẫn ôm chặt lấy cô: “Anh đâu có nói anh không tin em, nhưng người đó… cũng là mẹ của anh. Bạch Lộ, coi như em vì anh có được không? Vì anh, nhịn lần này, anh hứa với em, nhất định anh sẽ không để mẹ em xảy ra chuyện gì, anh hứa… Bạch Lộ, về sau anh sẽ không để em chịu ấm ức nữa, em nghe lời anh được không? Chuyện này giao cho anh xử lý đi…”
“Anh lừa em! Anh lừa em! Anh lừa em!”
Tất cả cảm xúc giống như bùng nổ, cô không cách nào tiếp nhận được việc này. Anh bảo cô nhịn lần này, chứng tỏ anh không đứng về phía cô! Nói dễ nghe hơn nữa thì cũng làm được gì? Hắn muốn để cô trơ mắt nhìn mẹ cô chịu đựng tất cả đau khổ, anh muốn che giấu chân tướng, muốn để cô nhịn xuống mọi chuyện…
Anh nói sẽ không để cô chịu bất kì ấm ức nào, nhưng anh có biết, chịu đựng và nhẫn nhịn như thế này mới chính là sự ấm ức lớn nhất hay không?
Cô không kìm được nước mắt, không cách nào khống chế được bản thân mình. Cô có thể hiểu được, xuất phát từ bản năng thì người ta đều sẽ đặt bố mẹ mình lên thứ nhất, nhưng chẳng lẽ đúng sai không quan trọng sao?
Bạch Lộ biết bản thân đã mất khống chế, cô cũng không cách nào khống chế được tâm trạng của mình, cô muốn phát tiết sự bất mãn ra ngoài, vì vậy cô lên tiếng: “Lương Phi Phàm, anh lừa em! Cái gì gọi là không để cho em chịu ấm ức? Anh có biết nhẫn nhịn chịu đựng như vậy chính là sự ấm ức lớn nhất trong cuộc đời em không? Em không thể nào xem như không có chuyện gì xảy ra được. Anh nói đúng, đó cũng là mẹ anh, cho nên anh muốn giúp bà ấy, đó là lẽ đương nhiên. Nhưng hiện tại người bị hại là mẹ của em, cho nên em giúp mẹ em cũng là lẽ đương nhiên! Em cho anh biết, em sẽ không bỏ qua như vậy! Anh cứ giúp mẹ anh đi, nhưng em nhất định sẽ để cho bà ấy trả giá đắt, bởi vì những thứ em tận mắt nhìn thấy đều là sự thật! Anh không muốn giúp em cũng được, em có thể tìm người khác, không phải có người nguyện ý vì em mà mở điện thoại suốt hai mươi bốn giờ sao?”
“Bạch Lộ!”
Ánh mắt Lương Phi Phàm trầm xuống, anh đưa tay kéo cổ tay cô lại, dùng sức khá mạnh: “Em dám đi tìm Sở Úy Dạ sao?”
“Vì sao em không dám?” Bạch Lộ kiên cường ngẩng đầu lên, lúc này cô không còn chút lí trí nào: “Đúng vậy, toàn bộ thành phố A không ai dám động tới nhà họ Lương của anh, nhưng Sở Úy Dạ lại dám, em tin tưởng anh ta rất sẵn lòng giúp đỡ em!”
“Em đừng ép anh!”
Ánh mắt Lương Phi Phàm u ám, bên trong tràn ngập sự tức giận, Bạch Lộ lại không hề sợ hãi, liều lĩnh hét lớn: “Là anh ép em hay là em ép anh?”
Cô hất tay anh ra, sắc mặt trắng bệch, nhưng vẫn nở nụ cười lạnh lùng, nụ cười này giống như lưỡi dao sắc nhọn đâm vào tim đối phương, cũng tự làm tổn thương chính mình: “Em không muốn nhìn thấy anh, anh đi đi đi.”
Thân thể cao lớn của Lương Phi Phàm khẽ căng thẳng, dưới lớp âu phục, cả người anh như tản ra một khí tức đáng sợ, anh nhìn người phụ nữ quật cường trước mặt, trong lòng trào lên cảm giác tức giận, xen lẫn chút bất đắc dĩ.
Cảm giác lực bất tòng tâm cũng theo đó mà đến, anh vẫn luôn cho rằng bản thân có thể khống chế tốt mọi chuyện, trong kinh doanh, anh chưa từng sai sót hay thất bại, nhưng bây giờ, đứng trước mặt người phụ nữ anh yêu, anh lại phát hiện ra, muốn bảo vệ cô thật tốt là chuyện khó khăn cỡ nào…
Giữa bọn họ đã có khoảng cách không cách nào vượt qua được.
Thật sự anh không thể bỏ rơi mẹ của mình, đó là mẹ ruột của anh, mặc kệ anh có địa vị thế nào, anh thành công ra sao, nhưng anh vẫn là một đứa con, từ góc độ một đứa con thì cho dù trưởng bối làm sai, anh cũng phải coi như bọn họ làm đúng, không thể ép bọn họ tới đường cùng được.
Lương Phi Phàm biết, ý nghĩ này của anh rất ích kỷ, nhưng anh không thể không ích kỷ!
Chưa tính đến việc Lí Đường Lâm là mẹ anh, mà chỉ cần có ông nội anh ở đây thì Lương Phi Phàm biết ông sẽ không để cho mẹ anh xảy ra chuyện gì, đó mới chính là điểm mấu chốt… Từ trước đến giờ Lương Vô Minh đều rất để ý đến danh dự, nhất định sẽ không chấp nhận chuyện như vậy. Mà chuyện của Lí Đường Lâm và Tần Trân Hy lại liên lụy đến quá nhiều vấn đề, Lương Phi Phàm rất rõ ràng, bản thân anh cũng chỉ chiếm một phần trong đó mà thôi…
Xem thêm...