"Đỡ chút nào chưa? Uống ít nước đi."
Sắc mặt Bạch Lộ trắng bệt, tay run rẩy đón lấy ly nước, sau khi uống nửa ly mới cảm thấy thở phào nhẹ nhõm, xoay người đã không thấy Buck đâu, cô có chút ngạc nhiên nhìn Lương Phi Phàm một cái, "Buck đâu?"
"Đi rồi." Lương Phi Phàm để cô ngồi lên sô pha, nhìn thấy sắc mặt cô vẫn còn rất khó coi, đôi lông mày dày khẽ chau lại, "Đưa em đến bệnh viện khám, vừa hay có thể kiểm tra một chút."
"Không cần đâu, em chỉ là phản ứng khi mang thai bình thường thôi." Cô tính toán thời gian, "Nếu kiểm tra phụ sản, có lẽ là tuần sau, đợi sau khi em xử lí xong chuyện của cuộc thi thiết kế, em sẽ đi bệnh viện."
Ngập ngừng một lúc, vẫn là chuyển chủ đề sang Buck, "Anh ấy sao đột nhiên đi rồi? Có phải em.."
"Không phải em, là vì anh ấy," Lương Phi Phàm vuốt mái tóc dài của cô một cái, vui đùa trên những ngón tay, giọng trầm thấp hờ hửng nói, "Anh bây giờ mới biết, tại sao ban đầu khi lần đầu tiên em nhìn thấy anh ta, lại ngất xỉu trong nhà vệ sinh. Đại khái lúc đó chính là vì mùi ngải tây trên người anh ta, làm em có phản ứng đúng không?"
Bạch Lộ chớp chớp mắt, nhớ lại lúc lần đầu tiên gặp Buck, đích thật là ngửi thấy trên người anh ấy có mùi đó.
"Em vẫn còn thắc mắc đây này, mùi ngải tây trên người Buck tại sao lại nồng như vậy? Trước đây lúc em một mình đến tìm anh ấy, cũng ngửi được trên người anh ấy có mùi đó..."
"Anh ấy vẫn luôn uống rượu Absinthe"
"Rượu Absinthe?"
Nhìn thấy gương mặt Lương Phi Phàm không chút biểu cảm gật gật đầu, Bạch Lộ lại quyết hỏi cho bằng được: "Tại sao? Theo như em biết, uống rượu Absinthe nhiều, sẽ ảnh hưởng đến anh ấy rất nhiều, anh ấy như vậy..chả trách.." Mấy chữ cuối cùng, gần như thì thầm, "Mỗi lần lúc em gặp anh ấy...luôn cảm thấy anh ấy có một cảm giác lười biếng kì lạ, em còn tưởng con người anh ấy vốn như vậy, không ngời anh ấy...anh ấy có phải bệnh rồi không?"
"Buck rất ít khi nói đến chuyện riêng của mình." Lương Phi Phàm hơi nhếch mép, đầu ngón tay nhè nhẹ vuốt mái tóc mỏng manh của cô, như thể thoáng vút qua trong lòng anh, làm anh không thể tự kiềm lòng được, muốn dựa sát vào cô gần thêm chút nữa, cho nên có những lời nói, anh dường như trước giờ đều không nói với bất cứ ai, thời khắc này, lại không nhịn được mà muốn chia sẻ với cô chút gì đó."
"Cho nên đối với chuyện của anh ấy, anh cũng không có hứng thú đi nghe ngóng, chỉ biết anh ấy ở Pháp có một cô bạn nữ, quan hệ thân thiết, đã dây dưa mấy năm rồi, cô gái đó nghe đâu là học trò đầu tiên của anh ấy. Đương nhiên, Buck cái tên lầm lì đó, anh ấy tuyệt đối không thừa nhận bản thân năm đó từng dạy qua một người con gái thiết kế, cuối cùng lại bị cô gái đó chơi một vố."
Bạch Lộ trước giờ đều là một người yên phận, trước đây khi làm việc ở EC, mọi người vẫn thường hay nói chuyện phiếm, có điều cô rất ít khi tham gia, lần này nghe Lương Phi Phàm hào hứng kể chuyện của Buck, sự hiếu kì tận sâu trong lòng cô lại bị bới móc lên lại.......
"Thật sao? Anh ấy...trước đây còn có học trò nữ? Thì ra em không phải là học trò đầu tiên của anh ấy à."
Dừng lại một lúc, lại đột nhiên nhớ ra gì đó, ánh mắt sáng rực nhìn Lương Phi Phàm, "...Anh nói Buck trước đây bị nữ học trò đó chơi một vố, nói như vậy, em có thể hiểu được tại sao cảm giác mà anh ấy mang lại cho người khác đều cao ngạo và lạnh lùng như vậy, anh ấy có lẽ không đến nổi phải nhận thêm học trò, sao lại tốt vậy, chịu dạy em?"
Sắc mặt Lương Phi Phàm chợt lấp lánh, tận sâu trong đáy mắt chợt lóe lên một sự không tự nhiên, tuy là tốc độ rất nhanh, có điều người đàn ông trước nay điềm tĩnh chín chắn, có thần thái như vậy, dường như là quá rõ ràng dễ thấy.
Bạch Lộ cũng không phải ngu ngốc, cô hiểu cả đấy, phút chốc liền nghĩ tới gì đó, đôi môi hồng hơi mím lại từ từ nhếch lên.
Cô ở trước mặt anh cười sặc sụa, rất hiếm có còn biết chọc ghẹo anh lúc này, "Ây, Lương tổng danh tiếng lừng lẫy của chúng ta, sao lại đỏ mặt rồi vậy? Đúng là chuyện lạ ngàn năm mới thấy, anh nói em có cần chụp lại, ngày mai phao tin gì đó cho cánh nhà báo không?, Lương Phi Phàm anh làm gì vậy..."
"Làm gì?" Lương Phi Phàm có chút thẹn quá hóa giận, có điều cũng chỉ có bản thân anh biết, loại tức giận này, vẫn mang theo một sự dịu dàng trước giờ chưa từng dành cho ai. Anh túm lấy eo cô, ôm trọn cả người cô, để cô trong một tư thế khá ám muội ngồi trên đùi mình, một tay đè vào lưng sau của cô, Bạch Lộ ngồi mặt đối mặt với anh, "Em thật không có lương tâm, lúc nãy gọi anh là gì, hả?"
"Gọi anh là Lương tổng á!" Bạch Lộ không sợ chết hất chiếc cằm trắng nõn, hai tay đè lên trước ngực anh, mắt ti hí, giống như một con hồ ly tinh gian xảo, "Lương tổng, anh lúc đầu có phải vì để Buck nhận em làm học trò, cho nên đã hy sinh rất lớn không?"
"Ồ, anh đích thật hy sinh không ít." Lương Phi Phàm nhướng mày, đến lúc nắm bắt thời cơ, "Vậy, cô Bạch, em có phải nên bù đắp cho anh một chút không?" Bù đắp...hai chữ này, làm sắc mặt của Bạch Lộ rất nhanh liền chuyển sang đỏ ửng.
Nói đến chuyện bù đắp, cô nhớ lại chuyện hôm qua ở phòng làm việc của anh, người đàn ông này, bây giờ rất thích động tay động chân với mình, mỗi lần đều nói sau ba tháng là thời kì ổn định, cho nên không cần thiết quá kiêng cữ, chỉ cần động tác không mạnh bạo, thì không ảnh hưởng đến em bé, cho nên mỗi lần, anh đều có cơ hội có thể giở trò với mình..
"...Anh, đừng chơi trò này với em, ai biết anh có phải lừa em không, anh là tên gian thương! Chỉ biết nghĩ đến lợi ích được bù đắp của bản thân, từ sáng đến tối bốc lột em!"
"Anh đã biến thành gian thương rồi?"
Lương Phi Phàm khóc không được cười không xong, cúi người cắn nhẹ một cái lên môi cô, "Nếu em đã gọi anh là như thế rồi, nếu anh không làm một chút chuyện gian thương nên làm, anh có phải là rất có lỗi với bảo bối em đã gán cho anh hai chữ này không?"
"..Cái gì? Hả..?:
Lương Phi Phàm chuẩn bị chính thức khởi động, điện thoại lại ngay lúc này reo lên.
Hai người đều ngây ra, lí trí rất nhanh đã quay về trong đầu Bạch Lộ, cô giơ tay đẩy người đàn ông đang lặng thinh trên người ra, thở gấp, "..Anh, điện thoại của anh kìa, nghe điện thoại trước đi."
"...Kệ nó."
Chỉ là, chủ nhân của điện thoại không muốn để ý, điện thoại lại không ngừng reo lên, Bạch Lộ trước vẫn còn chút thần trí mê mẩn, lúc này đây là triệt để tỉnh táo rồi, lực đẩy Lương Phi Phàm cũng mạnh hơn một chút.
"Anh, anh nghe điện thoại trước đi, điện thoại cứ reo mãi."
Lương Phi Phàm lèm bèm nguyền rủa vài tiếng, sau đó đứng dậy, lấy điện thoại coi số gọi đến, sắc mặt của anh lại xám xịt lại.
"Anh nghe điện thoại một lát."
Anh giơ tay chỉnh lại cổ áo có chút xộc xệch, trên gương mặt tuấn tú chết người hiện lên bốn chữ rất không hài lòng, nhấc chân đi đến bên cạnh cửa sổ cách đó không xa, quần áo của Bạch Lộ vừa mới bị anh kéo có chút xộc xệch, nhìn thấy anh vừa đi, cô liền đỏ mặt chỉnh lại quần áo của mình.
Thật ra anh đi không phải rất xa, cho nên giọng nói đang nói chuyện, cô cũng có thể nghe được một chút.
Có lẽ là điện thoại của Lương Kiếm Nam, chỉ là ngữ khí của Lương Phi Phàm không được tốt cho lắm, có điều Bạch Lộ tưởng tượng lúc người đàn ông đó đối diện với mình, giữa hai lông mày đều nhuốm lên vài phần tàn bạo rất đáng ghét...Ngữ khí của ông ấy bây giờ, chắc còn tệ hơn của Lương Phi Phàm.
...
"...Là ai nói với bố?" Không biết Lương Kiếm Nam nói gì, Bạch Lộ chỉ nhìn thấy Lương Phi Phàm thờ ơ nhếch môi, ngữ khí rất không quan tâm, "Nếu như là đến tìm con, vậy đó là chuyện của con, bố, bố lo lắng gì chứ? Hắn cũng không thể ăn thịt bố được."
"A, con thật sự không xem hắn ra gì, hắn là người như thế nào, bố không rõ? Mấy năm nay vẫn luôn qua lại, cũng chẳng qua là về mặt lợi ích, bố làm chuyện của bố, con không quản được, con làm chuyện của con, con cũng hy vọng bố đừng can thiệp."
"..Bố, bố không cần nói thêm nữa, chuyện này con đã nói rất nhiều lần rồi, đáp án đầu tiên con cho bố là gì, bây giờ vẫn là như vậy."
"....Sớm nghỉ ngơi đi, nếu có thời gian, cũng nên quan tâm Tịnh Tiêu nhiều hơn."
Bạch Lộ nhìn sắc mặt anh trầm ngâm cúp máy, thông minh như cô, ít nhiều cũng có thể đoán ra, người khi nãy Lương Phi Phàm nói, nhất định là Diệp Tử Kiệt
Cô mím môi, từ trên sô pha đứng dậy, đi về phía anh, "Phi Phàm, là điện thoại của bố anh sao? Có phải nói chuyện của Diệp Tử Kiệt?"
Lương Phi Phàm cất điện thoại, "Đừng nghĩ nhiều như vậy, chuyện này không cần em phải bận tâm, em còn có chuyện quan trọng hơn cần làm, bây giờ đưa em về, nhé?"
Bạch Lộ vẫn còn muốn nói gì đó, có điều nghĩ lại, lại cảm thấy thật ra bản thân nói thêm cũng không có tác dụng gì, lại thêm ngày mai cô đích thật có một trận ác liệt phải đánh, cũng ngoan ngoãn gật đầu đồng ý rồi.
Trên đường về nhà, Lương Phi Phàm đích thân lái xe.
Xem thêm...