Lương Phi Phàm một tay đỡ trán, ngón cái ấn vào thái dương theo chiều kim đồng hồ, tay còn lại thì chơi đùa với chiếc bật lửa quý giá. Cổ tay di chuyển, nắp bật lửa phát ra tiếng kêu cạch cạch.
Anh ta lười biếng và uể oải, không vội vàng, những lời nói ra rất hững hờ.
“Ông à, con nói là không ảnh hưởng thì tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng, nếu ông lo lắng, thì con sẽ tìm cho ông. Điều hôm nay con muốn nói là, hãy gặp mẹ của Bạch Lộ trước, con đã hẹn bà ấy vào ngày mai rồi.”
Lương Kiếm Nam chau mày, đặt ly nước xuống bàn, chau mày chen ngang lời, “Tại sao con không thương lượng trước với chúng ta chuyện này, mà đã đến gặp phụ huynh của người ta nói chuyện rồi? Con có hỏi qua ý kiến của chúng ta không? Con có biết 2 bên gia đình gặp nhau là mang ý nghĩa gì không?”
“Đương nhiên là con biết. ’’ Lương Phi Phàm nhìn bố, rồi lại nhìn về phía Lương Vô Minh, giọng điệu rất cẩn thận, “Ông à, bố à, con biết mọi người đang nghĩ gì, con luôn rất tôn trọng suy nghĩ của mọi người, nhưng bây giờ là chuyện hôn nhân đại sự của con, con cũng hi vọng mọi người có thể ủng hộ con 1 lần. Người là do con tự chọn, thời gian con và cô ấy bên nhau đã lâu, tuy đứa con xuất hiện có hơi đường đột, nhưng con chưa bao giờ cảm thấy đây là sự phiền toái gì cả, bây giờ con rất nghiêm túc.”
Lương Kiếm Nam thật sự không thích Bạch Lộ.
Vốn dĩ xây dựng trên nền tảng kinh doanh, nhà họ Diệp và nhà họ Lương họ đã hợp tác lâu năm rồi, 2 nhà cũng đều đã mặc định hôn sự của anh và Diệp Lân, đột nhiên xuất hiện 1 Bạch Lộ, thật khiến người ta trở tay không kịp, ông đã rất phản đối rồi, giờ đây lại dậy sóng chuyện cái đĩa, đối với Lương Kiếm Nam mà nói...
Thứ con gái đó, sao có thể xứng với hào môn nhà họ Lương?
Điều khiến ông không ngờ, chính là lần này Lương Phi Phàm lại kiên quyết đến vậy.
Đứa con này từ nhỏ đã là một người rất có chủ kiến, ông rất ít phải bận tâm chuyện của anh, và anh ấy cũng chưa bao giờ làm gì khiến bản thân thất vọng, nhưng lần này, vì một người con gái, anh đã nhiều lần nghịch ý ông.
“Ông vẫn là câu nói đó, ông không đồng ý chuyện hôn sự này.” Khác với thái độ nóng nảy trước đây, Lương Kiếm Nam lần này vô cùng bình tĩnh, “A Phàm, con không còn nhỏ nữa, bố biết con làm việc luôn cân nhắc kỹ lưỡng, nhưng anh hùng khó qua ải mỹ nhân, con rất ít khi làm những việc không lý trí như thế, người con gái đó rốt cuộc mang lại lợi hay hại hay như thế nào trong sự nghiệp của con, tự bản thân con hiểu rõ nhất. Ta không khuyên được, nhưng bố vẫn còn có quyền đồng ý hoặc phản đối.’’
Ông nói bằng giọng chắc nịch, đứng dậy, nói với Lương Vô Minh “Bố, con lên lầu trước, còn có một số việc cần xử lý.”
“Đợi đã”
Lương Vô Minh đưa tay ra, ra hiệu Lương Kiếm Nam khoan đi vội, ông nhìn Lương Phi Phàm, vài giây sau nói “Có phải là con đã hẹn gặp mẹ của Bạch Lộ rồi không?”
Lương Phi Phàm gật đầu.
Lương Vô Minh cũng gật đầu theo, dường như đã suy nghĩ rất cẩn thận, sau đó chậm rãi nói “Ông đây tuy rằng bây giờ cũng không đồng ý với hôn sự này, nhưng Phàm nói một câu rất đúng, đứa con gái đó đang mang trong người đứa con của con, cũng chính là cốt nhục của nhà họ Lương. Và bất luận thế nào, không hẹn cũng đã hẹn rồi, chúng ta cũng không nên thất lễ. Kiếm Nam, mai con sắp xếp thời gian đi.”
“Bố, ý của bố là, chúng ta đi gặp người của nhà họ Bạch sao? Nếu vậy tức là bố đồng ý hôn sự này rồi ạ?” Lương Kiếm Nam nói với bộ dạng ngạc nhiên.
Vốn tưởng bố cũng phản đối Bạch Lộ rồi, suy cho cùng thì đối với người như Lương Vô Minh mà nói, những chuyện dơ bẩn đó, đều rất là chí mạng.
Nhưng, bây giờ lại làm sao thế này? Bố của mình, không lý nào cũng vì 1 người phụ nữ mà thay đổi nguyên tắc.
“Bất luận có đồng ý không, trước tiên con phải hiểu là con trai con làm cho người ta có thai, gặp nhau là điều nên làm!” Lương Vô Minh nói một cách bảo thủ “Còn vấn đề khác, cũng phải gặp nhau để bàn bạc, nếu Phàm đã hẹn ngày mai rồi, thì chúng ta cứ đi qua đó.”
Lương Tịnh Tiêu một tay đỡ bụng, một tay xách túi, vì đã mang thai hơn 4 tháng, nên bây giờ không mang giày cao gót nữa, hôm nay cô ấy trang điểm đậm ra ngoài, chân mang một đôi giày đế bằng.
Vừa vào cửa, đúng lúc nghe được câu nói cuối cùng của Lương Vô Minh.
Gương mặt cô ấy biến sắc, nghe rồi cũng nôm na đoán được đại khái câu chuyện, bèn đi qua hỏi Lương Vô Minh “Ông ơi, mai đi gặp ai thế ạ? Bạch Lộ?”
“Mẹ cô ấy.”
Cô ấy là công chúa nhỏ của nhà họ Lương, những chuyện này, là trưởng bối thì không nên giấu diếm, Lương Vô Minh thẳng thắng nói với cô, “Anh hai con đã hẹn cả rồi, con cũng là con gái của nhà họ Lương, ông biết trước đây con và Bạch Lộ khá thân nhau, những chuyện giữa các con, ông cũng biết được ít nhiều. Ông không muốn ép con, nếu con muốn đi thì đi, nếu không muốn đi, cũng không cần miễn cưỡng, nhưng đi thì phải ngoan đấy, không được gây sự.”
Lương Phi Phàm chau mày, vừa định nói gì đó, Lương Tịnh Tiêu từ chối với thái độ khác thường “Không cần đâu, như lời ông nói vậy, mối quan hệ của con và cô ấy phức tạp lắm, vả lại hôn sự của con và Long Cẩm cũng sắp cử hành rồi, mai con còn phải đi thử váy cưới, không có thời gian.”
Lương Phi Phàm dựa sát vào sofa, ngẩng đầu nhìn Lương Tịnh Tiêu, tuy vẻ mặc cô ấy dường như rất bình thường, nhưng tận sâu trong đó lại chứa rất nhiều cảm xúc.
Anh thu ánh nhìn lại, Lương Kiếm Nam đứng bên cạnh hỏi cô ấy, “Hai hôm nay con bận rộn tới lui, Hướng Long Cẩm đâu rồi?”
Ba chữ “Hướng Long Cẩm” khiến cho Lương Tịnh Tiêu thay đổi sắc mặc, Lương Phi Phàm liếc nhìn, đúng lúc nhìn thấy cô đang siết chặt bàn tay phải lại, từ nhỏ đến lớn, anh rất hiểu rõ đứa em gái này của mình...
Những lúc muốn nổi nóng nhưng lại không thể thì cô ấy sẽ có những hành động như thế.
“Bố, gần đây Long Cẩm anh ấy cũng bận rộn vì chuyện hôn sự lắm.” Lương Tịnh Tiêu thở sâu một hơi, cố gắng nói với giọng điệu bình tĩnh nhất có thể.
Lương Kiếm Nam thì không suy nghĩ nhiều như thế, nhưng cũng có chút không vui. “Dù có bận đi nữa thì cũng không thể không có thời gian qua thăm chúng ta trong thời gian dài như thế chứ, tuy các con đã có nhà riêng, nhưng bây giờ con vẫn sống ở đây. Từ lúc các con công bố việc kết hôn, bố chỉ gặp nó có 1 lần! Con nói xem, nó không coi ai ra gì cả, như vậy có quá đáng không? Nhà họ Lương chúng ta phải ăn bám vào kẻ quyền quý như nó sao?”
Lương Kiếm Nam càng nói càng giận, “Hơn nữa, con còn mang thai, thằng nhãi này rõ ràng là không xem người họ Lương ra gì cả, có phải là nó chắc chắn con sẽ phải gả cho nó rồi không? Thật quá đáng!”
Sắc mặt Lương Tịnh Tiêu trở nên khó coi, nhưng lại không thể làm gì nên chỉ cười trừ cho qua, “Bố, không có đâu, Long Cẩm không phải là người như vậy, mấy hôm nay anh ấy bận thật mà, vừa nãy còn cố tình đưa con đi bệnh viện... váy cưới của con thì cứ xảy ra vấn đề, nên mấy ngày nay anh ấy buôn ba suốt...”
“Nhờ nó mà con được mặc váy mà?” Lương Kiếm Nam tức giận, “Con gái là con người ta, câu này không sai chút nào! Còn chưa kết hôn với nó mà đã nói đỡ giúp nó như vậy rồi, đến lúc đó nó sẽ còn ngang tàng như thế nào nữa đây!”
“Bố...”
“Ôi, đừng cãi nhau nữa.” Lí Đường Lâm từ bếp bước ra, thấy hai cha con cãi nhau không ngừng, vội vàng đi tới đỡ con gái ngồi xuống sopha, lườm chồng một cái, “Thôi, con gái cũng sắp là vợ người ta rồi, anh nói như thế với con làm gì? Hơn nữa bụng nó đã to như vậy rồi, đừng nóng nữa.”
Lương Tịnh Tiêu vốn dĩ rất giận dữ, chỉ một trận cãi vã nhỏ, cô đã cảm thấy lồng ngực căng tức, đôi mắt trợn lên, sắp chịu không nổi rồi...
Nhưng, cô phải cố nhịn, cô không thể có biểu hiện cảm xúc tiêu cực, không thể khiến mọi người nhìn ra được
Vừa nãy đúng là đã đi đến bệnh viện, nhưng nào có phải đi cùng Hướng Long Cẩm?
Mấy hôm nay, Hướng Long Cẩm thường xuyên đi khuya không về nhà. Có lúc cô phải phái người đi điều tra mới biết, thì ra anh thường đến quán bar uống đến say mềm, tuy không có quan hệ nam nữ bậy bạ, nhưng một người cha tốt một người chồng chuẩn mực sao có thể như thế chứ, rốt cuộc anh ấy có nghĩ đến cảm nhận của mình không?
Thật ra, đâu chỉ có những ngày này?
Chính là từ ngày bắt đầu tuyên bố họ kết hôn, Hướng Long Cẩm bắt đầu lạnh nhạt với mình rồi, cho đến khi anh biết được tin Bạch Lộ có thai, ngày nào anh cũng say bí tỷ, như thể mình đây khiến anh phải chịu uất ức vậy.
Cũng không hề nghĩ đến lúc đầu, họ lên giường với nhau đều là đôi bên tình nguyên, lúc nồng nhiệt nhất, anh cũng nói với cô rằng là cơ thể cô khiến anh điên cuồng, nhưng bây giờ...
Chẳng qua cũng chỉ là một Bạch Lộ, thế mà anh ấy ngay cả nhìn bản thân mình cũng như bị giày vò vậy, mang thai 4 tháng rồi, anh cùng cô đi khám thai có mấy lần chứ?
Cô phải giấu người nhà, cuộc sống bây giờ của bản thân chịu nhiều uất ức, cô còn phải nghĩ cách giữ lại trái tim của anh...
Nhưng, cô ấy là Lương Tịnh Tiêu, rốt cuộc thì không xứng với Hướng Long Cẩm chỗ nào chứ? Cô toàn tâm toàn ý với anh, nhưng anh lại đáp trả như vậy…
Nói cho cùng, đều là do Bạch Lộ!
Từ đầu đến cuối đều do cô, nếu trên đời này không có Bạch Lộ thì cô không phải sống khổ sở như vậy!
"Con hơi mệt, con lên nằm nghỉ đây." Dù lòng không vui, nhưng cô cũng không hề biểu hiện ra.
Bây giờ, cô sắp kết hôn rồi, là cô dâu thì phải có khí chất của cô dâu, tuyệt đối không để thua Bạch Lộ, cô ta muốn vào nhà họ Lương để cô phải chướng mắt sao?
Haha, vậy thì phải xem Bạch Lộ có bản lĩnh này không!
…
Lương Tịnh Tiêu vừa lên lầu thì khóa trái cửa ngay, cô lấy điện thoại ra, đổi một sim khác, sau đó mở máy lên, gọi điện.
Điện thoại vừa kết nối, cô bóp mũi lại, dùng giọng khác bình thường để dặn dò đối phương, "….việc ngày mai tôi dặn làm."
Bạch Lộ lo lắng đợi trước cửa nhà hàng.
Luôn nhấc tay lên xem đồng hồ, theo hẹn thì mẹ đến rồi, trước cửa nhà hàng vẫn không có xe.
Bỗng điện thoại reo lên, cô vội vã lấy ra, Lương Phi Phàm gọi đến, cô đưa điện thoại lên tai nghe.
Xem thêm...