Anh cúi người, nhân lúc cô không chú ý mà hôn nhẹ lên môi cô, sau đó anh nhanh chóng rời khỏi cánh môi mềm mại của cô trước khi bản thân vẫn chưa hoàn toàn đắm chìm vào trong nụ hôn này.

“Buổi tối ngoan ngoãn nghỉ ngơi sớm, sáng mai anh sẽ để Quan Triều đến đón em, anh đi thăm hỏi mẹ em đây.”

Bạch Lộ nhìn anh đi vào phòng, còn cô vẫn đứng ngoài ban công, vươn tay chạm khẽ vào môi mình, bên trên dường như vẫn còn lưu lại hương vị của anh, khóe môi của cô không tự chủ hướng lên trên, không phân biệt được phương hướng.

Đây… chính là tư vị của tình yêu sao?

Thì ra tư vị của tình yêu là như vậy, cô cho rằng mối quan hệ giữa cô và Hướng Long Cẩm nhạt nhẽo như nước, nhưng cô vẫn luôn nghĩ tình yêu nên là nhạt nhẽo như nước như vậy, thế nhưng lần đầu cô phát hiện thì ra tình yêu cũng có thể như sóng lớn trào dâng, khó buông bỏ và khó chia lìa như thế.

Lương Phi Phàm …… Lương Phi Phàm …… Lương Phi Phàm ……

Phi Phàm ……

Cô không ngừng gọi thầm tên anh.

Ba chữ, hai chữ này không ngừng lặp đi lặp lại trăm ngàn lần trên đầu lưỡi cô, và cũng vây lấy trái tim cô.

…? Bạch Lộ đã lâu không ngủ lại trong căn phòng nhỏ của mình rồi, nhưng Tần Trân Hy đã giúp cô dọn dẹp căn phòng rất sạch sẽ, để cô có thể có một giấc ngủ thoải mái, hôm sau khi thức dậy, thì Tần Trân Hy đã đến bệnh viện.

Cô nhớ đến trước đó mình và Lương Phi Phàm có quan hệ một lần, nên có chút lo lắng cho đứa bé trong bụng, nghĩ thấy thời gian vẫn còn sớm nên cô đi một chuyến đến bệnh viện, nhờ Tần Trân Hy sắp xếp cho cô làm siêu âm B-scan.

Ở trong phòng chụp B-scan hai mẹ con cùng nhìn vào chấm đen nhỏ trên màn hình, Bạch Lộ cực kỳ kích động, ngay cả người trước giờ vẫn luôn bình tĩnh như Tần Trân Hy cũng bắt đầu dậy sóng.

“Đứa bé hiện rất khỏe, đã được gần 3 tháng rồi nhỉ?” Tần Trân Hy nhìn vào chấm tròn nhỏ trên màn hình, bà đưa tay lên chỉ, giọng nói hết sức nhẹ nhàng, “Thời gian trôi qua thật nhanh, nhớ đến trước đây con cũng giống như vậy, cũng là một chấm đen nhỏ trong bụng mẹ, mà bây giờ mẹ cũng đã sắp trở thành bà ngoại rồi.”

……

“Mẹ, mẹ nói xem đứa bé là con trai hay là con gái?”

Tần Trân Hy cầm lấy khăn giấy lau đi lớp thuốc giúp hiện ảnh trên bụng Bạch Lộ, “Bây giờ còn sớm, vẫn chưa nhìn ra được giới tính, nếu con muốn biết thì đến lúc đủ tháng rồi...”

“Hay là thôi đi.” Bạch Lộ lại nhanh chóng ngắt lời bà, cô cười hihi nói, “Tốt nhất nên giữ lại một chút cảm giác thần bí. Hơn nữa, cho dù là con trai hay con gái, thì con cũng đều sẽ rất yêu thương nó.”

“Con đến thăm cha con chưa?”

“...Một chút nữa con sẽ đi thăm cha.”

Tần Trân Hy nhìn vào đồng hồ trên tay, “Con đến thành phố A trong hôm nay luôn à? Nhưng chiều nay mẹ còn rất nhiều bệnh nhân cần phải theo dõi, có lẽ không có thời gian đi với con được, một mình con lên núi cần phải chú ý cẩn thận, trước khi đi gọi điện báo trước với cha con, ông ấy biết mình sắp làm ông ngoại cũng sẽ thấy rất vui đấy.”

Bạch Lộ gật đầu, “Con biết rồi, vậy con về trước để thu dọn, lát nữa sẽ có người đến đón con.”

Tần Trân Hy dẫn Bạch Lộ ra ngoài bệnh viện, ngay sau đó lại có y tá đến kêu bà, bà thật sự rất bận nên dặn dò Bạch Lộ thêm vài câu, liền vội vàng chạy vào bệnh viện.

Bạch Lộ nghĩ mình nên trước về nhà một chuyến, sắp xếp đồ đạc một lượt, sau đó lại đi đến sau núi thăm cha, lúc đó cũng vừa kịp lúc Quan Triều đến.

“Em người phụ nữ này, thật đúng là khó tìm gặp.”

Bạch Lộ vừa ra khỏi cổng chính của bệnh viện, liền nghe thấy một thanh âm truyền đến từ phía sau, giọng nói rất quen thuộc, cô không cần quay người lại cũng có thể đoán ra người đó là ai.

Chỉ là có chút bất ngờ --- sao hắn ta lại ở đây?

“Hi, tôi từ ngàn dặm xa xôi như vậy đến tìm em, mà em lại không thèm xoay người lại nhìn tôi sao?”

Sở Úy Dạ nhướn chân mày, thân hình cao lớn biếng nhác đứng dựa vào cửa xe, đôi chân dài đang bắt chéo, tùy ý tạo hình cũng đều để lộ ra sự phong lưu hào phóng.

Hắn vòng hai tay trước ngực, híp mắt nhìn bóng lưng có chút cứng nhắc của Bạch Lộ, “Bạch Lộ, xoay người lại nhìn tôi này.”

Bạch Lộ cắn cắn môi, biết rằng Sở Úy Dạ đã tìm đến tận cửa rồi, hiện tại cho dù cô có xoay người bỏ chạy thì hắn ta cũng sẽ đuổi kịp.

Chỉ có điều người này cứ như âm hồn bất tán, rốt cuộc là hắn muốn làm gì?

Cô hít sâu một hơi, xoay người lại nhìn Sở Úy Dạ, vẻ mặt không chút biểu cảm hỏi: “Sao anh lại ở đây? Anh cho người theo dõi tôi sao?”

“Trên đời này còn có một loại gọi là mạng lưới thông tin, chắc hẳn em đã từng đăng ký. Tôi chỉ là mượn sức mạng lưới đó, sao có thể nói là theo dõi được chứ?”

“Vậy Sở tổng, anh đến nơi này tìm tôi rốt cuộc là để làm gì?” Bạch Lộ giật giật khóe miệng, lạnh nhạt nói, “Tôi thật sự không nhớ mối quan hệ giữa tôi và Sở tổng ngài đây đã thân thiết đến mức có thể cùng nhau tán dóc.”

Sở Úy Dạ lắc lắc đầu, tay ban đầu đang vòng trước ngực cũng buông xuống, ngón tay hắn vô thức gõ gõ lên thân chiếc xe phía sau lưng, ngữ khí trầm thấp, “Thế cho nên? Em và Lương Phi Phàm làm hòa rồi, lúc hai người gắn bó keo sơn, có phải em đã quên trước đây tôi đã từng cứu em?”

“Cứu?”

Bạch Lộ cười giễu, “Sở tổng, vậy có phải anh cũng đã quên, trước đây anh đã từng lấy trộm bản thiết kế của tôi! Không phải anh đã nói chúng ta hòa nhau rồi sao? Bây giờ còn muốn kể công với tôi?”

Sở Úy Dạ biết người phụ nữ này không hề đơn giản, miệng mồm cực kỳ lanh lợi, một câu nói đã chặn đứng những lời nói hắn muốn nói.

Hắn trước giờ có khi nào lại bị một người phụ nữ chặn lời chứ?

Trong lòng hắn có chút không cam tâm, thế nhưng những điều hắn không cam tâm đâu chỉ có những việc này?

Dựa vào đâu mà Lương Phi Phàm có thể còn hắn thì không chứ?

Hắn chưa bao giờ nghĩ bản thân thua kém Lương Phi Phàm.

Cô ở bên Lương Phi Phàm còn phải đối phó với cô em gái Lương Tịnh Tiêu bên cạnh anh, nhưng nếu cô ở bên hắn...hắn sẽ không để cho cô phải chịu đựng những uất ức không đáng có như vậy.

Ý nghĩ này vẫn một mực kêu gào trong thâm tâm Sở Úy Dạ và ngày càng bành trướng.

Hắn phát hiện bản thân mình như đang rơi vào xoáy nước, càng muốn vùng vẫy leo lên trên thì lực kéo bên dưới lại càng lớn, chỉ muốn hút lấy hắn hãm sâu vào.

Hắn không hề cảm thấy đau đớn, tuy rằng cảm giác này rất xa lạ, nhưng phảng phất lại làm cho hắn có cảm giác mong chờ…

“Bạch Lộ, đừng nói với anh như vậy.”

Sở Úy Đạ ổn định lại tâm trạng của bản thân, bước vài bước đến gần cô, phát hiện vẻ mặt của cô rất thận trọng mà bước lùi về phía sau hai bước, hắn ngừng bước chân lại cau chặt chân mày, nhếch khóe môi như đang tự giễu, “Anh đáng sợ đến vậy sao? Em nhất định phải giữ khoảng cách với anh như vậy sao?”

Bạch Lộ cửng rắn tiếp lời: “Cũng không được xem là đáng sợ, chỉ là tôi vẫn luôn có thói quen giữ khoảng cách với người lạ.”

Cô đúng thật là…cả người đầy gai nhọn.

Thế nhưng tại sao cô lại có biểu cảm hoàn toàn khác biệt khi đối diện với Lương Phi Phàm? Khi đối diện với hắn, tuy không đến nỗi biến thành con nhím có đầy gai nhọn, nhưng cũng rất khó để khiến cho cô thoải mái tươi cười với hắn.

Ý nghĩ này điên cuồng tập kích vào lòng Sở Úy Dạ, tính cách bẩm sinh không chịu nhận thua lại càng khiến cho hắn khó lòng khống chế được cảm xúc đang bùng nổ trong ngực. Lúc nói chuyện thì gần như là cắn chặt răng----

“Người xa lạ? Anh và em chỉ là người xa lạ thôi sao?”

“Sở tổng, anh đến đây là để thảo luận với tôi về những vấn đề không quan trọng như vậy thôi sao?” Giữa hai hàng chân mày của Bạch Lộ đã viết rõ sự không kiên nhẫn, “Nếu là như vậy thì tôi không thể theo hầu được, Sở tổng ngài có nhiều thời gian rãnh rỗi, nhưng tôi thì không, tôi còn rất nhiều việc cần giải quyết.”

“Khi đối mặt với anh, em không cần phải khoác lên mình lớp áo chống đạn thật dày như vậy.”

Sở Úy Dạ cười khổ một tiếng, lại dựa vào gần cô thêm hai bước, Bạch Lộ lại muốn bước lùi về sau, dáng vẻ cách xa người ngàn dặm này của cô khiến cho Sở Úy Dạ có chút tức giận, trong chốc lát gương mặt anh tuấn trầm xuống, bước dài về phía trước, vươn tay trực tiếp nắm lấy cổ tay cô, kéo cả người cô qua và giữ chặt cô lại, đẩy lùi về phía sau vài bước lớn, sau đó đặt cô dán sát vào Người đào tạo ngôi sao trên xe của hắn.

Hai tay hắn giam chặt lấy vai cô, hơi thở nóng bỏng kề sát cô---

Tim Bạch Lộ giật thót, cô không thể ngờ được rằng hắn ta lại có hành động đường đột như vậy, lại không thể vùng vẫy thoát ra nên cô chỉ có thể xoay mặt đi.

“Anh khiến cho người khác khó chấp nhận như vậy sao? Em nhất thiết phải trốn tránh anh như vậy à? Trên người anh không có độc! Trước đây anh chỉ là thuận nước đẩy thuyền mà dùng bản thiết kế của em mà thôi, kỳ thực em cũng không chịu tổn thất gì không phải sao? Nếu em muốn có danh tiếng, thì tôi đã từng nói Viễn Đông của tôi rất hoan nghênh em, những thứ Lương Phi Phàm có thể cho em thì anh cũng có thể cho em được…”

“Im miệng!” Bạch Lộ ra sức vùng vẫy, sức lực của nam nữ chênh lệch quá xa nên những cố gắng của cô cũng là phí công. Cô giận dữ trừng mắt nhìn hắn, đánh gãy lời hắn, “Sở Úy Dạ, tôi không biết anh đang nghĩ gì, nhưng phiền anh nên tự trọng! Chuyện anh lấy trộm bản thiết kế của tôi, tôi đã không còn muốn tính toán nữa, chúng ta tốt nhất là nên xem nhau như người xa lạ, sao anh lại cứ cố chấp quấn lấy tôi? Trên người tôi không có thứ mà anh muốn, buông tay ra! Có nghe thấy không? Tôi nói anh buông tay! Nếu anh tiếp tục như vậy, tôi sẽ la lên xàm sỡ đấy!”

“Ai nói anh muốn có được thứ gì đó từ em chứ?” Sở Úy Dạ tức giận thấp giọng rống lên, “Em người phụ nữ này, lúc đối diện với anh luôn thích nhe nanh múa vuốt như vậy, nhưng khi đối diện với Lương Phi Phàm thì lại tươi cười xinh đẹp. Em thà rằng bản thân rơi vào đầm rồng hang hổ, cũng không chịu chấp nhận lời xin lỗi của anh sao?”

Bạch Lộ cười lạnh, “Anh có thành ý xin lỗi sao?”

“Anh để em đến Viễn Đông, để em rời xa Lương Phi Phàm chính là cách tốt nhất để biểu đạt lời xin lỗi của anh cho việc anh đã lấy trộm bản thiết kế của em.” Sở Úy Dạ nhếch môi, nói rõ từng chữ một: “Cần anh nhắc nhở em không? Em ở bên Lương Phi Phàm, có bao nhiêu người phụ nữ bên cạnh anh ta muốn gài bẫy hãm hại em? Lúc đầu bản thiết kế của em, một mình anh thì không thể lấy được.”

Tim Bạch Lộ nhói lên một chút, cô lớn tiếng phản bác, “Im miệng, Sở Úy Dạ, bản thân anh tự làm sai nhất định phải đi oán trách người khác kéo anh vào sai lầm sao? Nếu không phải bản thân anh có suy nghĩ đó, thì căn bản anh sẽ không làm loại việc như vậy!”

“Anh có gì mà không dám thừa nhận chứ? Không sai, quả thật ban đầu anh muốn nhắm vào Lương Phi Phàm. Nhưng những lời anh nói với em lúc này, không có chút gì liên quan đến anh ta, anh là đang nói cho em nghe đấy!”

Ánh nhìn của Sở Úy Dạ sâu lắng, cô vùng vẫy tránh thoát, hắn liền dùng thân hình cao to chặn cô lại, không cho cô mảy may động đậy, “Em không dám đối mặt đúng chứ? Hừ, Lương Phi Phàm đối xử với em tốt bao nhiêu, mà có thể khiến cho em khăng khăng một mực với anh ta như vậy chứ? Anh nói cho em biết, những gì anh ta có thể cho em thì anh cũng cho em được.”

Thân hình của Sở Úy Dạ không hề thấp hơn Lương Phi Phàm, sức lực cũng tương đương, Bạch Lộ vùng vẫy đến mức trên mặt toát ra một tầng mồ hôi, nhưng lại không thể đẩy ra chút nào, lòng cô vừa vội vừa giận, trước mắt tứ chi của cô bộ phận có thể hoạt động duy nhất chỉ có hai chân.

Gần như là không cần suy nghĩ, cô nâng gối lên thúc vào đũng quần của hắn ta---

Chỉ có điều động tác của đàn ông nhanh hơn phụ nữ rất nhiều.

Sở Úy Dạ dường như đã dự đoán được cô sẽ ra chiêu này, nên hơi dời người liền dễ dàng tránh thoát được đột kích của cô.

Hắn cực kỳ tức giận liền cười lạnh, hai tay ban đầu vốn đặt trên vai cô liền di chuyển, chỉ cần dùng một tay đã có thể dễ dàng giữ chặt lấy hai tay đang vùng vẫy của cô nâng qua khỏi đầu, tay còn lại trực tiếp giữ lấy hàm dưới của cô, cưỡng bách cô nhìn thẳng vào mình.

Gương mặt tuấn tú của hắn sát lại gần, hơi thở nóng hổi đó hoàn toàn khác với Lương Phi Phàm, nó chỉ khiến cho Bạch Lộ cảm thấy kinh hoàng.

“Đúng thật là rất có cá tính, có biết một chiêu khi nãy của em, nếu anh không tránh được thì nửa đời sau chắc chắn bị phế rồi không, em người phụ nữ này, đúng là rất nhẫn tâm. Em nói xem anh phải trừng phạt em thế nào đây?” Xem thêm...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play