Lương Phi Phàm nhìn thấy vẻ mặt giận dỗi như trẻ con của cô, trong lòng anh giống như có chiếc lông vũ cọ qua, vô cùng ngứa ngáy, hô hấp của anh cũng thả lỏng.
Trong đầu anh đang âm thầm tính toán, buổi tối hôm nay nên ăn cô như thế nào...
Điện thoại đột nhiên vang lên, anh thuận tay cầm lên xem, phía trên hiện chữ “Nhà”, Bạch Lộ đúng lúc nhìn sang nên cũng thấy, nhưng anh lại nhanh chóng ấn tắt, sau đó cất điện thoại đi.
“Giờ sẽ qua nhà em.” Lương Phi Phàm khởi động xe.
Bạch Lộ nhìn vẻ mặt giống như không có chuyện gì xảy ra của anh, không hiểu vì sao trong lòng cô lại dâng lên cảm giác bất an.
Cú điện thoại kia có lẽ là người nhà họ Lương gọi tới, điều đó chứng tỏ bố, mẹ, hoặc là ông anh gọi tới, nhưng anh lại nhìn thoáng qua một cái rồi tắt máy...
Có liên quan gì tới cô không?
Bạch Lộ có suy nghĩ như vậy cũng bởi vì cô hiểu rõ tình huống hiện tại.
Thật ra, lí do duy nhất Lương Phi Phàm có thể từ chối nghe điện thoại của nhà họ Lương chính là vì cô...
Bạch Lộ thấy anh thuần thục lái xe rời đi, rất nhanh rời khỏi bệnh viện, cô lại nhìn lên mặt anh, thấy gương mặt anh có chút căng thẳng, trái tim cô nhói đau...
“Cuộc điện thoại vừa rồi...”
Bạch Lộ mấp máy môi, vừa định hỏi thì Lương Phi Phàm lại đột nhiên phanh gấp, trước khi phanh, anh đã kịp bảo vệ Bạch Lộ: “Có bị đụng vào đâu không?”
Anh hỏi, giọng nói có chút khẩn trương.
Bạch Lộ bị dáng vẻ của anh làm giật mình, cô kịp thời phản ứng lại, khẽ lắc đầu. Lương Phi Phàm giúp cô cởi dây an toàn: “Hôm nay không đến nhà em thăm mẹ được rồi, em xuống xe trước đi.”
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Bạch Lộ kéo lấy tay anh, hai người còn chưa kịp nói rõ ràng với nhau thì Lương Phi Phàm đã thấy có một chiếc xe màu đen từ xa lao về phía chỗ bọn họ, sắc mặt anh trầm xuống.
Tới nhanh thật đấy!
Nhưng anh nghĩ một lát, thấy vấn đề này có cả ông nhúng tay vào, mà trước giờ ông anh ra tay hành động rất nhanh chóng nên không có gì bất hợp lí cả.
Có người nhảy xuống xe, nhanh chóng đi đến bên cạnh xe Lương Phi Phàm, cung kính gật đầu với người trong xe.
Lương Phi Phàm nhìn thoáng qua Bạch Lộ, thấy sự hoảng hốt trong mắt cô, anh trấn an: “Đừng lo, không phải là người xấu đâu, là ông của anh phái người tới, muốn anh về nhà một chuyến mà thôi. Em ở trong xe chờ anh, anh xuống trước!”
Bạch Lộ còn chưa kịp nói gì thì Lương Phi Phàm đã cầm điện thoại lên, đẩy cửa ra, bước xuống xe.
Cô không nghe rõ bọn họ nói gì, nhưng cô cũng có thể cảm nhận được tính nghiêm trọng của sự việc, nếu không thì sắc mặt Lương Phi Phàm cũng sẽ không căng thẳng như vậy. Huống chi, Lương Vô Minh... ngày đó, lúc gặp mặt, ông lão kia cũng không hề lạnh nhạt với cô, nhưng sao bây giờ lại gọi nhiều người tới ngăn cản bọn họ như vậy?
Chẳng lẽ thật sự đã xảy ra chuyện gì sao?
Khoảng năm phút sau, Bạch Lộ mới nhìn thấy Lương Phi Phàm gọi một cuộc điện thoại, không biết anh đã nói gì. Chờ Lương Phi Phàm cúp điện thoại, anh mở cửa xe, nhưng không tiến vào mà nói với cô: “Em lái xe này về trước, chờ lát nữa anh sẽ tìm em, đi đường cẩn thận, về nhà thì gọi điện cho anh!”
“Có phải xảy ra chuyện gì rồi không?” Sự lo lắng của Bạch Lộ đều viết rõ trên mặt, cô vốn ngồi ở ghế phụ bên cạnh tay lái, nghe vậy lập tức muốn xuống xe: “Có phải có liên quan tới em không?” “Anh có thể xử lí được.” Lương Phi Phàm trầm giọng, không nói nhiều, nhưng lại lộ ra khí tức khiến người ta tin phục.
Anh chờ cô xuống xe, khẽ phất tay ra hiệu, mấy người trẻ tuổi kia lập tức gật đầu, đi lên chiếc xe cách đó không xa.
Lúc này anh mới tiến lên dắt tay Bạch Lộ, đỡ cô ngồi vào ghế lái: “Em về nhà trước đi, đừng chạy lung tung, buổi tối anh sẽ đi tìm em, còn nữa, lái xe cẩn thận.”
Nhà họ Lương.
Lương Phi Phàm vừa vào cửa, từ xa đã thấy Lương Vô Minh ngồi ngay ngắn phía trên, bố anh ngồi bên cạnh, tiếp theo là Lí Đường Lâm vẻ mặt u ám, ngồi cuối cùng là Lương Tịnh Tiêu đang mang thai.
Lí Đường Lâm là người đầu tiên nhìn thấy Lương Phi Phàm.
“Phi Phàm trở về rồi.” Thấy con trai trở về, bà vội vàng đứng dậy khỏi ghế salon, bước nhanh ra đón, lôi kéo tay Lương Phi Phàm, thấp giọng nói: “Xảy ra chuyện rồi, mọi người gọi cho con bao nhiêu cuộc điện thoại con cũng không nghe, ông con đang tức giận đó...”
Lương Phi Phàm không nói gì, chỉ đưa tay vỗ vỗ lưng mẹ, ra hiệu bà không cần lo lắng.
“Hừ, gọi cho con bao nhiêu cuộc con cũng không nghe, nhất định phải để ông nội con ra tay con mới chịu trở về đúng không?” Vẻ mặt Lương Kiếm Nam lạnh lùng, không đợi Lương Phi Phàm cởi áo khoác trên người xuống, ông đã cầm chiếc đĩa CD trên bàn trà ném thẳng vào người anh: “Chính con tự xem đi, đây là cái gì? Người phụ nữ mà con cố gắng che chở rốt cuộc là hạng người gì?”
Lương Phi Phàm bắt được đĩa CD bố anh ném qua, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve, gương mặt tuấn tú của anh không có biểu cảm gì, giọng điệu cũng rất bình thản: “Con nói rồi, con có việc bận.”
“Con đừng tưởng bố không biết, con đưa người phụ nữ kia đi bệnh viện đúng không?”
“Cô ấy mang thai ba tháng rồi, phải đi kiểm tra định kì.” Anh đưa tay day trán, sau đó ngồi lên ghế sô pha, liếc đĩa CD trong tay một cái rồi đặt lên bàn trà: “Đây là cái gì?”
“Thứ có thể khiến cho đầu óc con tỉnh táo.” Lương Kiếm Nam không che giấu chút tức giận nào, chỉ vào đĩa CD: “Nếu như không phải bố cho người tìm được vật này thì ngày mai nó sẽ được đăng lên trang nhất tất cả các báo rồi! Mặt mũi của bố cũng không giữ được nữa! Con vẫn nói con rất có mắt nhìn người, nhưng hiện giờ lại bị một người phụ nữ trêu đùa như thế, không cảm thấy mất mặt sao?”
“Sao lại nói Phi Phàm như thế?” Lí Đường Lâm không thể để con trai bị mắng oan vì Bạch Lộ được, bà đứng lên trước mặt Lương Kiếm Nam: “Chuyện này cũng không thể trách Phi Phàm được, nó cũng bị lừa mà thôi.”
“Tôi thấy nó rất nguyện ý bị lừa đấy!” Lương Kiếm Nam hừ lạnh: “Đừng diễn tiết mục anh hùng không qua ải mỹ nhân với bố! Nếu thật sự là anh hùng thì sao có thể không qua được một ải mỹ nhân nho nhỏ chứ?”
Lương Phi Phàm chống cằm, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt, ánh mắt thâm trầm rơi vào chiếc đĩa CD trên bàn trà, ánh mắt lóe sáng.
Thật ra trước khi về nhà, anh đã đoán được đã xảy ra chuyện gì đó, cũng đoán được có liên quan tới Bạch Lộ, chỉ là không đoán được cụ thể mà thôi.
Hiện giờ xem ra, vấn đề này cũng không đơn giản.
Đĩa CD, cộng thêm lời nói của bố anh, anh không cần suy nghĩ cũng biết nội dung bên trong đĩa CD này là gì...
“A Phàm, chuyện lần này ông không giúp cháu được nữa.” Lương Vô Minh nặng nề lên tiếng, ánh mắt đục ngầu của ông nhìn thẳng vào đứa cháu trai của mình, giọng nói chậm rãi nhưng lại vô cùng nghiêm túc: “Lúc đầu ông cũng đã ngầm thừa nhận người phụ nữ tên Bạch Lộ kia rồi, cháu cũng biết ông không phải loại người cổ hủ, không quan trọng những chuyện như môn đăng hộ đối. Cháu muốn tìm vợ, thì đầu tiên phải tìm người mình thích, tiếp theo phải có gia thế trong sạch. Chỉ cần có đủ hai điều đó là ông có thể chấp nhận, nhưng bây giờ xem ra người phụ nữ này tuyệt đối không được.”
“Ông à, cháu còn chưa biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.” Lương Phi Phàm cũng không vội vã phản bác lại, anh cầm lấy đĩa CD trên bàn, đứng dậy, bình tĩnh nói: “Có thể cho cháu chút thời gian để cháu tìm hiểu mọi chuyện không?”
“Còn tìm hiểu cái gì? Con bị người phụ nữ kia lừa gạt chưa đủ sao?”
Lương Kiếm Nam chỉ ước gì hiện giờ Lương Phi Phàm lập tức đoạn tuyệt quan hệ với Bạch Lộ, về phần đứa bé kia ông đã sớm hoài nghi là con của người khác, hiện giờ xảy ra chuyện như vậy, dường như càng khẳng định suy đoán của ông.
Đối với sự châm chọc khiêu khích của Lương Kiếm Nam, Lương Phi Phàm chỉ nhếch môi, lựa chọn im lặng.
“A Phàm, ông biết cháu đang nghĩ gì.” Lương Vô Minh ra hiệu cho con trai đừng nóng nảy, ông phất phất tay để Lương Kiếm Nam ngồi xuống, sau đó nhìn về phía cháu trai: “Có lẽ hiện giờ cháu vẫn cho rằng Bạch Lộ bị oan uổng, cho nên cháu không cam lòng, nhưng ông có thể nói cho cháu biết, cho dù chuyện này có phải thật hay không thì ông cũng cho rằng nhân phẩm cô ta có vấn đề. Cô gái như vậy không xứng đáng làm dâu của nhà họ Lương chúng ta.”
Lương Tịnh Tiêu ngồi im trong góc, từ đầu tới cuối không hề lên tiếng.
Chỉ là, khi nghe được câu nói “không xứng lầm dâu của nhà họ Lương” thì đôi môi đỏ mọng của cô ta khẽ nhếch lên, động tác đang vuốt ve bụng của cô cũng chậm lại một chút.
“Trước khi cháu hiểu rõ toàn bộ mọi chuyện thì cháu sẽ không nhiều lời.” Lương Phi Phàm vẫn giữ thái độ bình tĩnh, kiên trì với suy nghĩ của mình: “Ông à, vẫn là câu nói kia, cho cháu ba ngày, cháu sẽ tìm hiểu mọi chuyện, sau đó cháu sẽ nói lại với ông.”
Anh biết rất rõ, ở nhà họ Lương, lời nói của anh chỉ có trọng lượng ba phần, bố anh hai phần, còn năm phần là thuộc về ông nội.
Anh đã mơ hồ đoán được nội dung chiếc đĩa CD bất lợi cho Bạch Lộ, chỉ là anh có thể không để ý đến ý kiến của bố anh, nhưng anh nhất định phải quan tâm đến ý nghĩ của ông nội.
Anh rất rõ ràng, sự xuất hiện của Bạch Lộ khiến cho bố anh bất mãn, tạo thành sự rung chuyển không nhỏ với Lương thị, nhưng ít nhất bởi vì đứa bé trong bụng kia mà ông nội đã nghiêng về phía Bạch Lộ rồi, lúc trước anh vội vã muốn mang Bạch Lộ đi gặp bố mẹ mình như vậy cũng bởi vì nắm chắc điểm này.
Tuy bố anh vẫn có ý định cản trở, nhưng anh tin tưởng, chỉ cần ở chung một thời gian thì bọn họ sẽ có cái nhìn khác về Bạch Lộ.
Người phụ nữ mà Lương Phi Phàm anh nhìn trúng, đương nhiên không thể kém!
Khi Buck nói ra chuyện giải thi đấu thiết kế, anh cũng đồng ý cho cô tham gia, cũng bởi vì nguyên nhân này. Anh sẽ không xem thường cô, ngược lại, anh rất thưởng thức cô, nhưng anh biết, thân phận của bọn họ cách nhau quá xa sẽ khiến cho cô cảm thấy mệt mỏi, cho nên anh rất hi vọng cô có thể dùng thực lực của mình để khiến người nhà của anh phải nhìn cô bằng con mắt khác.
Xem thêm...