Ôm ấp kì vọng như thế, cô đi theo dòng người, cùng nhau đi vào hội trường khang trang rộng rãi, ngồi xuống đợi cuộc họp diễn ra.
Không lâu sau, Mặc Lan đoan trang xinh đẹp và trợ lí của chị đi từ cửa phòng hội trường đi vào, theo sau là Vương Bác đang cúi đầu khom lưng, Mặc Lan đi đến trước bục, gương mặt nở nụ cười dịu dàng lại tự tin nói.
- Tôi tin rằng mọi người đều rất mong chờ kiểu dáng trang phục mùa xuân, vì vậy hôm nay, chủ đề chính của cuộc họp là nội bộ sẽ công bố những mô hình và trọng điểm của tổng thể đã định sẵn, mọi người nếu như có ý kiến đóng góp đều có thể nói ra, những thiết kế này đều căn cứ theo bản thiết kế mà mọi người nộp lên thiết kế ra, cũng thêm vào chút tâm đắc của riêng tôi.
Nói xong, trước ánh mắt mong chờ của mọi người, Mặc Lan lướt chiếc máy tính bảng trên tay, trên màn hình lớn những bản thiết kế trang phục tân xuân nối tiếp nhau xuất hiện.
- Lần này, chúng ta lấy xanh nhạt làm màu chủ đạo, chất vải mỏng nhẹ mang lại cảm giác nhẹ nhàng phóng khoáng, đây là nền tảng tư tưởng của tổng thể lần này, thiết kế thêm một chút…
Mặc Lan vô cùng tự tin thuyết minh giảng giải cho mọi người phía trước, thỉnh thoảng giới thiệu cho họ một vài ý tưởng sáng tạo, ai ai cũng tấm tắc khen ngợi, chăm chú lắng nghe.
Chỉ có Đường Lạc Lạc, lúc này ngẩn người nhìn bản thiết kế trên màn hình lớn, cả người đều không ổn.
Những bản thiết kế này, lại giống y hệt bản mà mình đã giao cho Đường Quý Lễ!
Nếu nói là trùng hợp, sao lại giống nhau như thế, không sai một li?
Đường Lạc Lạc cảm thấy đầu óc ong ong, lòng bàn tay lạnh ngắt, tiếng thảo luận nhiệt liệt của những người xung quanh ập vào tai cô, trong phút chốc, cô như không nghe thấy gì cả.
Tại sao lại như thế?
Cô phí hết tâm tư không muốn Đường gia lấy cắp bản thiết kế của nhà họ Mặc, nhưng sau cùng bản thiết kế mà nhà họ Mặc đã hiệu chỉnh, lại giống hệt bản mà cô đã thiết kế cho Đường gia, nguyên nhân trong đó, Đường Lạc Lạc nghĩ thế nào cũng không hiểu được.
Không biết qua bao lâu, cuộc họp kết thúc, mọi người lần lượt vừa thảo luận vừa đi về phòng làm việc, nhìn Mặc Lan dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị rời khỏi, Đường Lạc Lạc vội nhanh chóng chạy theo, ở phía cuối hành lang gọi Mặc Lan.
- Cô Mặc, xin đợi một lát.
Mặc Lan từ từ quay đầu, vẫn tươi cười như thường ngày, nhưng trong mắt chị lại lấp ló chút lạnh nhạt.
- Hử? Là Lạc Lạc, có chuyện gì sao?
Đường Lạc Lạc do dự bước đến, ngẫm nghĩ, dứt khoát nói thẳng.
- Cô Mặc, là thế này, tôi muốn hỏi một chút, trang phục mùa xuân năm nay, là cô thiết kế sao?
- Đúng vậy.
Mặc Lan trả lời rất thản nhiên.
- Là tôi thiết kế, đồng thời thêm vào một số ý kiến và yếu tố của mọi người, làm sao, cô có vấn đề gì à?
Đường Lạc Lạc sững người, thiết kế của hai người, sao có thể giống nhau đến thế, chị Mặc Lan này xem như cùng ý tưởng với mình, nhưng mức độ giống nhau cũng không đến nỗi cao như thế.
Cô ngập ngừng mở miệng.
- Tôi chỉ là… Kiểu dáng này so với thiết kế trước kia của tôi, rất giống nhau, nên, nên tôi nghĩ…
- Cô nghĩ gì.
Thần sắc Mặc Lan chốc lát trở nên lạnh lẽo, nhếch miệng khinh thường.
- Ý cô muốn nói, tôi ăn cắp ý tưởng của cô phải không? Thật là nực cười, tôi là tiến sĩ khoa thiết thế học viện thiết kế Welldon, là chủ quản bộ phận thiết kế của nhà họ Mặc, tôi sẽ ăn cắp tác phẩm của một người mới tốt nghiệp đại học như cô sao? Trên thế giới những chuyện giống nhau nhiều vô số, cắn lấy không buông cô biết gọi là gì không? Gọi là vô lại đó.
- Tôi không có.
Đường Lạc Lạc liền sốt ruột giải thích.
- Tôi không có, tôi thật sự không có, đây chỉ là nó giống y như đúc thiết kế lúc trước của tôi, tôi mới đến hỏi xem sao, cô Mặc, tôi thật sự không có ý nghĩ đó…
Lời cô vừa nói được một nửa, đột nhiên một khoảnh khắc xuất hiện trong đầu, nhớ đến vài ngày trước cô mang theo usb, trong lúc giao bản thiết kế cho Đường Quý Lễ ở phòng làm việc, đúng lúc Mặc Lan đến nói chuyện với cô, do đang gấp rút làm đồng phục cho nhân viên, cô đã để lại chiếc usb trên bàn…
Đường Lạc Lạc mở to mắt, nghi ngờ nhìn Mặc Lan đoan trang nhã nhặn trước mặt, chuyện đến bây giờ, cô rốt cuộc cũng hiểu ra, nhất định là ngay lúc đó, Mặc Lan nhân cơ hội lấy đi usb của mình, sao chép bản thiết kế của cô!
Nhưng biết được rồi thì sao, hiện tại cô vốn không có bằng chứng!
- Được rồi, tôi rất bận, không có thời gian bàn luận mấy chuyện vô vị này với cô.
Mặc Lan cắt ngang lời nói của Đường Lạc Lạc, vừa nói vừa quay người rời đi.
- Thế giới rộng lớn không thiếu cái lạ, cho dù là trùng hợp, cô cũng không cần quá ngạc nhiên.
Để lại Đường Lạc Lạc một mình thẫn thờ đứng yên tại chỗ, tâm trạng rối bời.
Mặc Lan lại là người như thế, bên ngoài dịu dàng khiêm tốn, nhưng lại ăn trộm bản thiết kế của mình, coi là thiết kế của chị ta…
Đây cũng đành, tuy thiệt thòi này không dễ chịu gì, Đường Lạc Lạc cũng có thể nhịn được, nhưng lúc trước cô đã giao bản thiết kế cho Đường Quý Lễ, nếu như Đường gia thật sự cho ra mắt mẫu trang phục như thế, đến lúc đó thì rắc rối to!
Đường Lạc Lạc nghĩ như thế, vội vàng lấy điện thoại ra, gọi vào số Đường Quý Lễ, đợi một lúc lâu, đối phương mới chậm rãi bắt máy.
- Alo, Lạc Lạc à, có chuyện gì sao?
- Ba.
Đường Lạc Lạc giọng gấp gáp.
- Bản thiết kế của con lần trước, ba đưa đến xưởng gia công chưa?
- Đưa đi rồi, làm chuyện gì cũng phải biết tranh thủ, không những đã đưa đi, mà còn làm ra một lượng lớn, trong vòng một hai ngày chắc chắn đưa ra thị trường, sao rồi?
Điện thoại Đường Lạc Lạc đột ngột rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng động lớn.
Xong rồi, trang phục mùa xuân của Đường gia, đã sắp đưa ra thi trường rồi.
Đường Lạc Lạc cả ngày nay, nghĩ đông nghĩ tây, cái gì cũng không làm được, đến tận sau giờ tan ca, cô nhớ đến mẹ của Mặc Thiệu Đình trở về đây, hôm nay dù sao cũng nên cùng Mặc Thiệu Đình chuẩn bị một chút, tiếp đón “mẹ chồng” của mình mới phải, giờ mới thu dọn tâm trạng, dẹp những chuyện không vui và lo lắng sang một bên, theo đồng nghiệp đi ra khỏi toà nhà văn phòng.
Vừa bước ra công ty chưa đến vài bước, bên góc ngã rẽ đường, tiếng phanh xe chiếc Ferrari hút mắt sáng nay kêu “két” một tiếng, lại dừng trước mặt cô.
Đường Lạc Lạc đành đứng lại, nhìn cửa xe hạ xuống, lộ ra gương mặt điển trai, cười như không cười của Mặc Thiệu Đình.
- Đây không phải công ty, cuối cùng có thể quen biết tôi rồi chứ? Tiểu công chúa của tôi, lên xe nào.
Tiểu công chúa của tôi, xưng hô này nghe vừa ngọt ngào vừa dịu dàng, tuy làm người ta toàn thân nổi hết da gà, nhưng chắc chắn cô gái nào cũng không thể từ chối.
Đường Lạc Lạc hoàn toàn tin rằng, nếu như hiện giờ cô không lên xe, Mặc Thiệu Đình rất có khả năng sẽ ở con đường này đợi cô, tiếp tục gọi mời…
Đối mặt với lời mời miệt mài như thế, Đường Lạc Lạc không còn cách nào khác, chỉ đành lắc đầu, kéo cửa xe ra, ngồi vào trong.
- Anh đúng là thích hợp làm tài xế, biết lôi kéo khách như thế.
Đường Lạc Lạc ngồi lên chiếc ghế da mềm mại, nhướn người về phía trước nắm lấy ghế sau của Mặc Thiệu Đình, cười tít mắt trêu chọc anh,
Mặc Thiệu Đình từ gương chiếu hậu nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của cô gái, dở khóc dở cười.
- Sao phải nói khó nghe như thế, gì mà lôi kéo khách… đúng rồi, hồi đó do tôi chưa thi được bằng lái nên không làm được tài xế, mới làm tổng tài nhà họ Mặc, cô thông minh thật.
Đường Lạc Lạc bị chọc cho nhịn không được cười khanh khách, cười được một lúc lâu mới dừng lại.
- Đúng rồi đúng rồi, tiểu ca ca, đằng trước có một cái siêu thị, chúng ta vào trong mua ít thức ăn đi, mẹ anh ngày mai là về rồi, chúng ta cũng phải tự tay nấu bữa cơm mời bà ấy.
Mặc Thiệu Đình nhướng mày, có chút bất ngờ.
- Cô biết nấu ăn?
Vốn anh nghĩ nhà có người giúp việc, hay trực tiếp ra ngoài ăn, hoàn toàn không cần tự mình động tay, nhưng tiểu nha đầu này cũng có tâm đấy chứ, chủ động đề xuất muốn tự nấu ăn chào đón mẹ chồng, lanh lợi như thế, anh không nỡ từ chối.
Đường Lạc Lạc gật đầu, rất nghiêm túc giơ ngón cái ra.
- Tôi nấu rất ngon đó, ăn rồi anh sẽ biết.
- Vậy sao mãi không nấu cho tôi ăn?
Mặc Thiệu Đình bày tỏ kháng nghị.
- Vì anh nghe qua câu này chưa, muốn nắm giữ trái tim của người đàn ông, thì phải giữ lấy dạ dày anh ta, tôi sợ lỡ tôi nấu cơm cho anh xong, anh khóc lóc la hét không để tôi đi, không phải rất phiền phức sao?
Đường Lạc Lạc nói xong, bụm miệng lại cười.
Mặc Thiệu Đình cũng cười, chỉ chẳng qua là cười khổ, cô chưa giữ được dạ dày anh, nhưng không phải đã giữ được trái tim anh rồi sao?
Đậu xe trước cửa siêu thị, Mặc Thiệu Đình đi xuống xe, nghiêng cánh tay của mình về phía Đường Lạc Lạc, ý muốn cô khoác lên.
- Này, cho cô một cơ hội để gần gũi với thần tượng.
Cô có thể từ chối sao, cô là người hâm mộ bất đắc dĩ, không hề muốn cùng thần tượng có bất kì tiếp xúc…
Nhưng Mặc Thiệu Đình mời nhiệt tình như thế, khoác tay cũng sẽ không chết đâu, Đường Lạc Lạc khó chịu đi đến, cẩn thận khoác lấy cánh tay Mặc Thiệu Đình, chỉ cảm thấy tim đập rất nhanh, cả người mặt đỏ tía tai.
Mặc Thiệu Đình bị Đường Lạc Lạc khoác tay, tâm trạng đột nhiên vui vẻ hẳn ra, anh thường ngày vùi đầu vào công việc, đây cũng là lần đầu tiên có hứng thú dạo quanh siêu thị, cũng khá mới mẻ, mà Đường Lạc Lạc xem ra thường tới lui những nơi thế này, thành thạo dẫn Mặc Thiệu Đình đến khu bán rau cải, chọn lựa rất có kinh nghiệm.
- Lấy vài củ củ cải.
Đường Lạc Lạc một tay khoác lấy Mặc Thiệu Đình, tay kia lựa được vài củ củ cải bỏ vào giỏ hàng.
Cô bán củ cải nhìn Mặc Thiệu Đình và Đường Lạc Lạc cười híp mắt, miệng còn tấm tắc khen ngợi.
- Đôi vợ chồng nhỏ này thật trai tài gái sắc, em bé sinh ra nhất định còn xinh đẹp hơn, cũng rất có tướng phu thê, nào, cái này cũng tốt, lấy thêm cái nữa.
Gương mặt Đường Lạc Lạc lập tức bị làm cho ửng đỏ, tuy nói hiện giờ mình và Mặc Thiệu Đình là vợ chồng trên danh nghĩa, nhưng bị nói như thế, cũng rất khó xử đó được không.
Không ngờ lại ở trước mặt Mặc Thiệu Đình, lại không thể phản bác, đúng là xấu hổ chết.
Mặc Thiệu Đình mặt mày rạng rỡ hẳn ra, gương mặt trước giờ không có chút biểu cảm hoặc hiếm khi, nay thấp thoáng nét cười, rút ra vài tờ tiền đưa cho cô bán rau.
Cô bán rau mắt phát sáng nhận lấy tờ tiền, còn không quên nhắc nhở.
- Thanh toán ở phía bên kia…
- Tiền boa.
Mặc Thiệu Đình trả lời nhẹ nhàng.
Đường Lạc Lạc nhìn vẻ phấn khởi của cô bán rau, liền cảm thấy thật sự không còn gì để nói, cậu chủ Mặc này không xem tiền là tiền nữa rồi, vài trăm đồng nói cho là cho, người có tiền đúng là tuỳ hứng.
Hại cô sau đó cũng không dám tuỳ tiện mua đồ nữa, lo sợ người ta lại nói những gì mà Mặc Thiệu Đình thích nghe, cái tên này lại rút cuốn chi phiếu ngay tại chỗ vung tiền cho người khác.
Hai người đi rồi lại dừng, như một cặp vợ chồng trẻ ân ái, người nam cao to điển trai phong thái hơn người, người nữ nhỏ nhắn hoạt bát đáng yêu, thu hút không ít ánh nhìn ca ngợi, thậm chí còn có người lấy điện thoại chụp ảnh đăng lên mạng, bề ngoài, Đường Lạc Lạc cố gắng giữ bình tĩnh, thực ra trong lòng khó xử muốn chết, sao đi chung với Mặc Thiệu Đình, mua rau thôi mà như đi diễn thời trang thế này?
Áp lực rất lớn đó được không.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT