Hai bên nhìn thấy nhau, không kịp bỏ chạy, “Hỗn Thế Kim Tiên” Tần Dược không dám chậm trễ, một thanh tiên kiếm bảy màu
hoành ngang trước người, trên đầu hiện ra khánh vân “Hỗn Thế Bất Hủ
thân”.
Tuy rằng đối phương là kẻ thù thuộc cấp độ ba, nhưng kẻ địch này là
kẻ địch lạ, rất có khả năng có chiến lực Địa tiên, cao hẳn hơn mình, nên tuyệt không thể lơi lỏng chủ quan.
Mạnh Kỳ thấy Tần Dược ra vẻ đề phòng, lắc lắc đầu, vòng qua người gã, cứ thế bay đi.
Người không phạm ta, ta không phạm người.
Thấy nam tử bào xanh bỏ đi, ánh mắt không hề có địch ý, Tần Dược giật mình, sau đó thở dài.
Kẻ uy vũ không khuất phục trên thế gian này rất ít, những người trong lúc nguy cấp ra tay với người khác lại càng ít, người này hẳn là một
trong số ít đó.
Người như vậy thực đáng để người ta kính nể, dù hắn có ra tay làm khó dễ, mình cũng vẫn có khả năng bỏ chạy được.
Còn đang nghĩ, trong mắt Tần Dược lại xuất hiện thêm một người, “Âm Tổ” Từ Bi.
Thôi, tạm thời không liều mạng với người này, để khỏi bị tiêu hao, rời đi tìm đồng bạn trước đã, Tần Dược nghĩ.
Nhưng mắt gã lại hoa lên một cái, nam tử bào xanh đột nhiên quay lại, tốc độ nhanh tới mức khó tin, nhoáng một cái đã xuất hiện trước mặt “Âm Tổ” Từ Bi.
Tụ bào của hắn phồng lên, gió to thổi mạnh, đất trời tối sầm lại.
Tối tăm biến mắt, Tần Dược vừa vặn nhìn thấy “Âm Tổ” Từ Bi mặt mày
ngơ ngác chui vào trong tay áo của nam tử bào xanh, sau đó nam tử kia
tiếp tục nghênh ngang bay đi, chỉ trong chớp mắt đã biến mất.
Này...... Tần Dược ngây ra.
“Âm Tổ” Từ Bi chỉ mới gặp mặt thôi đã bị người ta bắt?
“Âm Tổ” Từ Bi có thực lực xấp xỉ với mình, thực ra là còn hơi mạnh
hơn, nếu đổi lại là mình ở vị trí đó, mình có chống đỡ được không?
Thế mà còn tưởng nam tử bào xanh này là kẻ địch cấp độ thứ ba, có thể chống được trong thời gian ngắn, ai dè, thực là đáng cười......
Cường giả thần bí này e là không thua kém gì “Hỗn Nguyên tiên tử”, họ là từ đâu ra vậy?
Chỉ trong vài cái chớp mắt, nhân sinh quan của Tần Dược đã hoàn toàn bị phá vỡ.
............
Thái Ly tóc năm màu, cao ngạo đứng đó, mang theo mị lực độc đáo, ánh
mắt ngưng trọng, nhìn thẳng vào Cao Lãm, Yêu Thánh thương bốc lửa hừng
hực.
“Thân hãm trong Kim Ngao đảo, bị các Thiên tiên uy hiếp, ngươi còn
muốn nội đấu hay sao, ngươi tin cái trò vớ vẩn năm danh ngạch đó?” Đột
nhiên, “Khổng Tước yêu vương” Thái Ly lên tiếng, y không hề có ý đánh
nhau sinh tử ở đây.
Cao Lãm vẫn lạnh tanh, thản nhiên nói: “Lời của Tô Ðát Kỷ, ngay cả cái ngắt câu trẫm cũng không tin.”
Sau khi biết tin Cao Lãm chấp chưởng Nhân Hoàng kiếm, Thái Ly đã bỏ
rất nhiều công sức tìm kiếm tin tức của người này. Người này rõ ràng là
khi thì điên cuồng bạt mạng, lúc lại lãnh khốc vô tình, nhưng chưa bao
giờ nghe nói y trong trạng thái lạnh lùng còn có thể nói năng ‘khôi hài’ như thế này, nhất thời ngẩn người, một lúc sau mới nói: “Thiên tiên có
thể tự diễn Động Thiên, là bá chủ một giới, mạnh tới mức khó tin. Nay
phải đấu với bốn Thiên tiên, chúng ta tạm gác lại mối hận cũ, cùng đối
kháng đại địch, đó mới là lựa chọn của những người có tâm linh viên mãn, có lý trí.”
“Tâm linh của trẫm chưa bao giờ viên mãn, lúc nào trẫm cũng điên điên khùng khùng, không có lý trí.” Cao Lãm lạnh lùng trả lời.
Nói rất đúng lý hợp tình...... Thái Ly cứng họng, không biết nói sao.
Mình sống nhiều năm như vậy, còn chưa hề gặp phải Pháp Thân nào như thế này!
“Chẳng lẽ ngươi sợ tứ đại Thiên tiên, muốn thần phục chúng, để ‘Cửu
Chuyển Ly Huyền đan’ khống chế mình? Hay ngươi nghĩ ngươi đủ sức tự mình thoát ra được khỏi Kim Ngao đảo?” Thái Ly hỏi.
“Nhân Hoàng kiếm” chỉ xéo, cả người Cao Lãm thẳng băng:
“Trẫm chỉ là không tin ngươi, giống như không tin Tô Ðát Kỷ.”
“Tại sao?” Thái Ly nhíu mày, hình tượng của mình kém thế hả?
Cao Lãm nói: “Tô Ðát Kỷ là lai lịch gì, ngươi biết, trẫm cũng biết. Ả ta là hồ ly Thanh Khâu, là Cửu Vĩ yêu hồ, từng trông coi Hiên Viên Nhân Hoàng cổ mộ của thời thái cổ. Cùng là Yêu tộc, các ngươi tự nhiên sẽ
thân cận với nhau, trẫm lấy cái gì để mà tin ngươi? Ai biết không chừng
mọi chuyện ở Kim Ngao đảo này đều là âm mưu của bọn yêu tộc các ngươi.”
Khổng Tước Thái Ly im lặng một lúc, bật cười khổ: “Bổn tọa cũng từng
tưởng là như vậy, tiếc là đảo chủ tâm tư khó dò, hình như muốn tái hiện
sự huy hoàng của Ân Thương hoàng triều, thống ngự cả nhân, yêu, thần,
ma, phật, quái, đối xử công bằng bình đẳng, chúng ta vào Bích Du cung
sau các ngươi, chính bởi vì Bạch Trạch yêu vương vì muốn làm thân mà
chịu khổ.”
“Nghe ý tứ ngươi, đảo chủ là xuất thân yêu tộc?” Cao Lãm sâu sắc nhận ra trọng điểm.
Thái Ly không hề giấu diếm: “Trong Yêu Hoàng điện có một chút ghi
lại, Kim Ngao đảo từng là nơi ở của Linh Bảo Thiên Tôn, ông ấy là tượng
trưng cho vạn vật, là biểu tượng của chữ ‘có’, cho nên đối xử với nhân
quỷ yêu quái đều là bình đẳng, không quan tâm tới xuất thân đều truyền
thụ đại đạo, rất được Yêu tộc chúng ta sùng kính, sau khi ông ấy mất
tích, yêu tộc có một Đại Thánh mang theo Tô Ðát Kỷ và hậu duệ Ân Thương
chuyển đến đảo này ở, đại thánh đó chính là đảo chủ trong miệng Ðát Kỷ,
hiện giờ vẫn còn đang ngủ say, chờ đại kiếp tới mới tỉnh lại, nhưng
chuyện này không ảnh hưởng gì tới bố trí của đại thánh, là đế tái xuất
Ân Thương, tranh thủ kiếp vận thiên chuyển.”
Đại Thánh Yêu tộc ít nhất là truyền thuyết đại năng.
“Đảo chủ là một vị Đại Thánh......” Cao Lãm lặp lại, “Là vị kia?”
Y giơ tay, tạo một thủ thế.
“Phải.” Thái Ly vô thức trở nên trịnh trọng, rõ ràng là kính sợ người này.
Cao Lãm không hỏi thêm, chuyển qua việc khác: “Trong Bích Du cung, vì sao ngươi không ra mặt phản kháng?”
Thái Ly hắc một tiếng: “Bổn tọa biết ngươi với đám người Lục đại, Tô
Vô Danh đều là mạnh mẽ, đủ sức đấu nổi hai ba Thiên tiên, nếu lúc đó đột ngột ra tay, nhất định sẽ có cơ hội. Nhưng ‘Bích Du cung’ này tuy là
giả, nó cũng vẫn là bố trí hạch tâm cả vạn năm nay của Kim Ngao đảo, chỉ cần nhìn cách Tô Ðát Kỷ thoải mái ném chúng ta vào trong mảnh vỡ hồng
hoang là hiểu nếu không thể một kích đắc thủ, nhất định ả ta sẽ thoát ra được, cho dù có dùng trận pháp vây khốn, nhất thời cũng không làm gì
được bọn họ, tới lúc đó, ngươi bảo đảo chủ có thức tỉnh lại hay không?”
“Truyền thuyết ít ỏi, Thiên tiên khó cầu, cho dù là Đại Thánh, thì
thủ hạ đắc lực như vậy cũng sẽ không nhiều, nếu bị bức đến tuyệt cảnh,
trở về trước dự kiến cũng không phải không có khả năng, dù sao thân ở
trong Bích Du cung, không nối với ngoại giới, làm xong việc có thể tiếp
tục chìm vào ngủ say, chỉ cần chịu trả giá, thì mọi việc vẫn nằm trong
bàn tay người ta.”
Nói tới đây, Thái Ly cảm thán: “Sớm biết như thế, không bằng không
đến dự tiệc. Lúc đó chỉ nghĩ không muốn xé rách da mặt, dẫn phát xung
đột, cùng lắm thì lá mặt lá trái, giả làm thần phục, ai ngờ bọn họ lại
ra tay quyết tuyệt như vậy.”
“Nếu không đến, làm sao biết Kim Ngao đảo này ngoài mạnh trong yếu?”
Cao Lãm cười khẩy, “Liên thủ với ngươi, trẫm không yên lòng, nhưng không đánh nhau thì cũng được.”
Thái Ly không ngờ Cao Lãm lại đồng ý kết minh với mình, dù có là
nguyên nhân gì, thì đây cũng là hướng kết quả tốt nhất, y gật đầu: “Mọi
người chia nhau tản ra, xem ai có thực lực thoát khỏi mảnh vỡ hồng
hoang.”
Hai người hóa thành độn quang, bay đi hai hướng.
......
Cao Lãm vừa độn đi, thì có cảm ứng, cảm nhận được một mũi thương rực lửa lặng lẽ hiện ra ngay sau lưng mình.
......
Sau lưng Thái Ly dựng lên quang hoa năm màu bốc cao tới tận trời,
lông tơ dựng đứng, phát hiện một thanh kiếm vàng óng ánh mang theo thế
vương đạo mạnh mẽ từ trên đầu đột ngột chém xuống mà không hề có một
chút dấu hiệu báo trước nào!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT