Vùng hạch tâm Cực Bắc, nơi băng tuyết đóng băng vạn năm, khắp nơi chỉ toàn một màu trắng, lạnh băng tĩnh mịch. Không gian
sương giá này có khả năng làm giảm tinh thần cảm ứng đi rất nhiều, khiến nơi này tràn ngập những điều chưa biết, vô số nơi chưa hề được thăm dò, ẩn giấu bao nhiêu là nguy hiểm.
Đằng sau một ngọn núi băng trong suốt có một cái hồ màu xanh lam, nơi này các dòng khí đều đông cứng, thế nhưng nước hồ vẫn là dạng lỏng, màu xanh lam nặng nề kì lạ, gió mạnh thổi qua gợn sóng nhè nhẹ, đẹp như
mộng ảo.
Nhưng nếu ai nghĩ nước trong hồ không lạnh là lầm to. Chỉ cần thò tay chạm vào nước hồ, người đó sẽ có khả năng bị đông cứng, bắt đầu từ đầu
ngón tay kia, kéo dài xuống chân, vào trong nội tạng, cả cơ thể sẽ trở
thành một khối băng, sau đó sẽ bị gió bào mòn thành vô số vụn băng.
Trên mặt hồ lúc nào cũng có gió tuyết mạnh quét qua, mang theo những
mảnh hàng băng sắc nhọn, những tảng băng to nặng như cối xay.
Từ cái ao này xông thẳng vào trong gió tuyết, hướng lên trên, một
đường đừng dừng lại, sẽ có thể tới được một nơi đầy sương mù băng giá
mông lung, ở giữa có một cái cung điện kì lạ, nổi lơ lửng, thuần túy do
băng tuyết tạo thành. Bên trong cung điện có rất nhiều chỗ kỳ quái lạ
lùng, tràn ngập kỳ ngộ, nhưng bao lâu năm vẫn chưa từng có ai vào được
bên trong, chỉ luẩn quẩn được ở vòng ngoài của cung điện, được các môn
phái Cực Bắc gọi là “Băng Tuyết tiên cung”.
Trần Chiêu đội mũ da, mặc trường bào dài màu trắng, đứng trong một
gian phòng đầy những tấm kính băng, cẩn thận nhìn hình ảnh hiện ra trên
những mặt kính, bên cạnh y là sư muội kiêm phu nhân Lưu Trạch Quân, đối
diện hai người là một lão giả tóc trắng xoá, làn da giống như hàn băng,
khí tức mạnh mẽ không kém gì y.
Y xuôi nam du lịch, gặp phải Mạnh Kỳ. Từ lúc trở về, suốt hơn mười
năm đều không ngừng mài dũa bản thân, mấy lần đi thăm dò Băng Tuyết tiên cung đều có thu hoạch, cuối cùng cũng bước qua được nấc thang trời thứ
ba, trở thành Đại Tông Sư. Hôm nay y lại đến đây là muốn thử xâm nhập
vào bên trong tiên cung. Như bao lần trước, y gặp phải rất nhiều tầng
cấm pháp, tuy rằng so với bao nhiêu lần trước đi được vào sâu hơn hẳn,
nhưng tới chỗ này thì vẫn phải dừng lại, chưa tìm được cách giải quyết.
“Sư huynh, chúng ta trở về thôi, lần này thu hoạch đã đủ nhiều.” Lưu
Trạch Quân đối với nguy hiểm vừa rồi, tim vẫn còn đập nhanh không thôi.
Lão giả như tượng băng đối diện cũng cười lạnh: “Trần tiểu tử, đừng
tưởng ngươi tấn chức nửa bước là có thể muốn làm gì thì làm, mấy lão già chúng ta đã ở trong cảnh giới này mấy chục năm, đã rất nhiều lần liên
thủ với nhau mà còn chưa vào trong được, chỉ bằng một mình ngươi, hừ
đúng là si tâm vọng tưởng!”
Hai người đi thăm dò gặp phải băng tuyết ngưng tụ thành quái vật, lại chạm phải cấm chế, bị dí đuổi chạy tới nơi này.
Trần Chiêu cười khẩy: “Các ngươi không chỉ bị tuổi già, mà cả tâm
linh cũng bị già đi rồi, mất đi nhuệ khí, không còn dũng khí khiêu chiến những thứ mình chưa biến, hèn gì thực lực không tăng lên được.”
Miệng nói, mắt y vẫn không ngừng quan sát những hình ảnh trên các tấm gương kính xung quanh, là cảnh ở những địa phương khác nhau của Băng
Tuyết tiên cung. Có vụn băng thành sương, khó mà nhìn thấu; có nơi hàn
băng làm gạch, chiếu vào đạo của bản thân; có nơi chỉ là một con đường
tối thui đầy tuyệt vọng, chỉ có mấy ngọn đèn xanh lam nhỏ bé chiếu sáng, đây chính là con đường chính dẫn vào hạch tâm Băng Tuyết tiên cung, có
cực nhiều quái vật băng tuyết mạnh mẽ không dưới Đại tông sư, có cấm
pháp khủng bố khiến đám đại tông sư như Trần Chiêu hôi phi yên diệt. Mỗi khi thăm dò được đoạn nào, đoạn ấy sẽ có đèn thắp sáng. Hiện giờ khu
vực có đèn là rất ngắn, đủ biết chưa bao giờ có người đi thông.
Vừa dứt lời, Trần Chiêu bỗng nhiên khẽ di lên tiếng: “Lại là nó!”
Lưu Trạch Quân và lão giả giống như băng điêu nhìn qua, thấy ở cuối
đường có một cỗ quan tài đồng xanh, loang lổ màu xanh đồng, mang theo
thời gian tang thương, nhìn như thực chất, như lại như hư ảo.
Cái quan tài chỉ hiện ra mấy hơi rồi biến mất.
Là nó! Lưu Trạch Quân và Trần Chiêu đưa mắt nhìn nhau, trong mắt đều là nghi hoặc.
Cái quan tài này rất giống quan tài đồng xanh hai người nhìn thấy
phía nam Ma khu, không biết Băng Tuyết tiên cung và chỗ đó rốt cuộc có
quan hệ gì hay không!
“Hừ, ngạc nhiên cái gì?!” Lão giả giống như băng điêu khinh bỉ. Cái
quan tài này ở trong hạch tâm tiên cung, thi thoảng lại di động, mọi
người đều biết, vốn chẳng phải là cái gì bí mật với các tông môn cực
bắc, tuy ai cũng khó hiểu và tò mò, nhưng Trần Chiêu cần gì phải làm ra
cái vẻ khó hiểu nghi hoặc như thế!
Trong con đường lại đột ngột hiện ra một người, mặc áo xanh, tay cầm
trường kiếm, chỉ nhìn thấy nửa bên mặt tuấn tú, khí chất trống trơn, như có mặt ở bất kì chỗ nào người ta nhìn thấy.
“Hắn là?” Lão giả giống như băng điêu nhìn Trần Chiêu, Lưu Trạch Quân, phát hiện hai người cũng không biết nam tử kia.
Cái khí chất sâu thẳm mà trống trải, không chỗ không có kia khiến họ
đều hiểu đối phương rất mạnh, mạnh vượt khỏi tưởng tượng của họ!
Trần Chiêu lầm bầm: “Chẳng lẽ là Pháp Thân cao nhân phía nam, lục địa thần tiên?”
Nam tử kia bắt đầu cất bước, đi vào con đường dài tối đen.
Trong tích tắc, băng đăng màu u lam trên con đường thi nhau sáng lên, không phân trước sau, chiếu sáng con đường. Nam tử kia vèo một cái đã
đi đến hết đường, biến mất khỏi băng tuyết tiên kính xem xét.
“Này......” Trần Chiêu, Lưu Trạch Quân và lão giả giống như băng điêu miệng há hốc, trân trân nhìn vào một màn không sao tin được kia. Con
đường tuyệt vọng đã vây khốn Cực Bắc tông môn thế gia không biết bao
nhiêu đời, thế mà trước mặt nam tử áo xanh kia lại chẳng khác gì tờ
giấy, chẳng tạo ra được tí tác dụng nào, mấy đống tuyết ở quanh đó nhìn
còn tốt hơn nó nữa!
Bọn họ đều tin rằng con đường tối đen này là con đường tuyệt vọng,
đầy nguy hiểm và khủng bố, cho nên nam tử áo xanh kia quả thật là mạnh
vô cùng, chắc không thua gì Nhân Tiên Pháp Thân ghi chép trong sách cổ!
Này, này chính là Pháp Thân đến từ phía nam?
Mắt họ lại hoa lên, thấy bốn bóng người bay tới lối vào con đường tuyệt vọng.
Một người mặc bào dài, tóc cắm trâm, hai tay buông thõng, ngũ quan có mị lực kì dị, khí chất nhàn nhã thong dong, mang theo cảm giác thời
gian trôi qua nhàn nhạt.
Một người màu da cổ đồng, thân hình ngang tàng, quanh thân có vô số
điểm sáng vòng quanh, thần thánh tôn quý, trong tay cầm một cái rìu to,
trên có chín hoa văn, chỉ nhìn thôi người cũng run lên không kềm được.
Một người thân hình trong suốt, như hòa vào hư không, nếu không phải
cơ thể lão di động, thì Trần Chiêu và lão giả như băng không thể nào
nhìn thấy được.
Người cuối cùng mặc bào đỏ, khuôn mặt tái nhợt nhưng không ốm yếu, đôi mắt như hai biển máu, hết sức dữ tợn!
“Cũng là Pháp Thân cao nhân!” Hai người đầu tiên mang tới cho mấy
người Trần Chiêu cảm nhận không thua gì nam tử áo xanh vừa rồi, hai
người sau đó cũng khủng bố không kém.
Bốn Pháp Thân lục tục đi qua con đường tuyệt vọng. Trần Chiêu cảm
giác được sắp có đại sự xảy ra, lão giả như tượng băng và Lưu Trạch Quân đều không nhịn được lui ra phía sau vài bước.
Đúng lúc này, nam tử mặc bào dài, nhàn nhã tự đắc kia bỗng ngẩng đầu
nhìn lên cao, như nhìn xuyên qua băng tuyết tiên kính, nhìn thấy đám
người Trần Chiêu!
Đôi mắt người này vô cùng đạm mạc như thần ma đang nhìn xuống nhân
gian, sâu hút thăm thẳm như tuyệt lộ, lại như thời gian tang thương.
“Hắn đã phát hiện chúng ta!” Khiếu huyệt quanh thân Trần Chiêu ứng
kích mở ra, trong phòng chợt trở nên nóng hực, mặt trời dâng lên.
Nhưng nam tử kia chỉ mỉm cười rồi quay đầu đi, bốn người đi vào khu vực hạch tâm của Băng Tuyết tiên cung.
“Hắn thấy chúng ta quá yếu ớt, khinh thường ra tay?” Trầm mặc nửa ngày, lão giả giống như băng điêu mới phỏng đoán.
............
Côn Luân sơn Ngọc Hư cung, trong tiểu đạo quan.
Mạnh Kỳ đang tu luyện Vô Cực ấn, bỗng nhiên tâm huyết dâng trào,
ngẩng đầu nhìn lên trời cao, thấy ở hướng bắc có dấu hiệu đẩu chuyển
tinh di nhàn nhạt.
“Có người tiến vào bí địa thông tới Dao Trì......” Mạnh Kỳ hiểu ngay.
Theo lời Lục Áp, nếu ai đó vào được bí địa, tất sẽ có thiên tượng
biến hóa tương ứng, nhưng mà không rõ ràng, nên những ai không biết sẽ
không thể nào đoán ra được.
Mạnh Kỳ thấy khó hiểu.
Mình mới lấy được tin tức về Dao Trì chưa bao lâu, mà đã có người tiến vào, không khỏi quá trùng hợp!
............
Sâu trong Băng Tuyết tiên cung.
Hàn Quảng là người đi đầu, nhậm chức tiên phong, không được phép lâm trận bỏ chạy.
Nhưng y vẫn cứ dương dương tự đắc, không thèm để ý, Độ Thế Pháp Vương trốn trong hư không, ánh mắt sâu thẳm, không biết suy nghĩ cái gì,
Huyết Hải La Sát nắm chặt Hóa Huyết thần đao, mi mắt buông hờ, so với
trước đây thì trầm mặc hơn hẳn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT