Tiểu viện một mảnh tĩnh mịch, lại có cảm giác an hòa kỳ quái, gió thổi nhẹ qua, nước sông róc rách, thanh tịnh an tường.
Mục Vân Nhạc đột nhiên ai nha một tiếng, đi tới đỡ lấy Mạnh Kỳ: “Đại sư, đại sư, ngài không sao chứ?”
Cô nhìn vào vết thương ở ngực hắn, vết rách rất to, máu thịt ở đó một màu đen thui, trái tim bị xuyên qua, nhưng không có máu chảy, vết
thương toác ngoác, rất đáng sợ.
“Không chết được.” Mạnh Kỳ mỉm cười, khuôn mặt bình thản, cảm xúc giấu rất kín trong đáy mắt.
Thấy giọng nói của Chân Định đại sư vẫn bình thường, Mục Vân Nhạc thở phào, nhìn về phía chỗ Giới Sát đã từng đứng, hỏi: “Đại sư, vì sao cô
ấy khóc?”
Cái gì ân cứu mạng, cái gì ân thù khó phân, cô nghe mà không hiểu gì hết.
“Thoát được lồng giam, thể xác và tinh thần trở nên thanh tịnh, làm
sao mà không khóc?” Mạnh Kỳ hít thở nặng nhọc, vết thương thể xác của
hắn quá nặng.
“Nghĩa là… một kiếm này đã hóa giải cừu hận?” Cô nghĩ trái nghĩ phải
không hiểu được thâm thù đại hận gì tới mức ấy, trừ phi hai người vốn là tình hận dây dưa!
Ừ, chắc chắn là như vậy!
Mạnh Kỳ lảo đảo: “Trong người cô ấy có một con quái vật, kích thích
sát ý của cô ấy, mang tới cho cô ấy sức mạnh giết chóc, dùng sát ý của
cô ấy để bồi dưỡng cho nó, mặc kệ cô ấy có muốn như vậy hay không.”
“Cô ấy muốn khống chế nó, nhưng cô ấy không làm được. Cô ấy mang tên
là Giới Sát, nhưng lại không giới được sát của mình. Một kiếm này đối
với bần tăng là trả ơn, với cô ấy là báo thù. Từ hôm nay, hai chúng ta
ân oán chấm dứt, sát ý kia đã chui vào người của bần tăng, quái vật
không còn được ôn dưỡng, sẽ tự rời đi.”
Chân Định đại sư quả đã thay đổi nhiều, hồi ở trong miếu nát, hắn đâu có nói với cô nhiều như vậy? Tuy vẫn mỏi mệt, bi thương như trước,
nhưng ít ra đã không còn tĩnh mịch!
Cô tò mò: “Quái vật đó là cái gì?”
“Kiểu giống như Ma Hoàng trảo.” Mạnh Kỳ mặt trắng bệch, nhưng ngữ khí vẫn đầy vẻ không hề bận tâm.
Mục Vân Nhạc trợn mắt, kiểu giống như Ma Hoàng trảo? Vậy chẳng phải là tuyệt thế thần binh?
Vì sao Chân Định đại sư không cướp lấy?
Phi phi phi. Cướp cái gì mà cướp, Ma Đế còn phải áp chế Ma Hoàng trảo ô nhiễm, Chân Định đại sư là cao tăng nếu chấp chưởng thanh kiếm giết
chóc như vậy, chẳng phải làm hỏng cả đời thanh tu của mình hay sao!
Đông, đông, đông, trái tim bị đâm thủng của Mạnh Kỳ tiếp tục đập. Hắn nói: “Mục thí chủ, làm phiền đỡ bần tăng rời khỏi Lê thành.”
“A...... Vâng!” Mục Vân Nhạc giật mình tỉnh táo lại, vội đỡ Mạnh Kỳ đi về.
Bị tuyệt thế thần binh đâm qua, Chân Định đại sư nhất định là bị
thương rất nặng. Hắn dù đưa mạng sống vào nguy hiểm, muốn hoàn lại ân
tình, chấm dứt đoạn nhân quả này, quả thực là rất có ý vị từ bi hỉ xả.
Hồi hắn còn trẻ, nhất định là loại người có thù báo thù, có ân báo ân, tuyệt không sợ hãi!
Một người như vậy sao lại có vết thương lòng sâu nặng tới mức nản lòng thoái chí, thanh đăng cổ phật?
Mục Vân Nhạc hỏi: “Đại sư, sao ngài lại xuất gia làm tăng?”
Hỏi thật sự rất là uyển chuyển.
Cô cảm nhận được Chân Định đại sư ngước mắt lên nhìn trời, cảm khái tự giễu:
“Hồi trước bần tăng cứ tưởng nhân định thắng thiên, đến sau này mới hiểu, cường đại là vận mệnh.”
Cường đại là vận mệnh...... Mục Vân Nhạc nhận ra được cực nhiều tuyệt vọng, cực nhiều áp lực từ trong những lời này, khiến cô vô cùng khó
chịu. Những đại nhân vật như đại sư chẳng phải là luôn tự tin mười phần, mọi vật đều nằm trong lòng bàn tay hay sao? Rốt cuộc đại sư đã gặp phải chuyện gì, tới mức sa sút nản chí tới mức này?
Cô đầy phiền muộn hỏi: “Chân Định đại sư, không thể nói như vậy được. Tuy rất nhiều lúc số mệnh làm người ta bất đắc dĩ, không chống lại
được, nhưng ông trời lúc nào lưu một đường sinh cơ, vận mệnh lúc nào có
cơ hội chiến thắng, ngài không thấy dù con đường gian nan, vẫn có Đạo
Tôn và Phật Tổ thật sự siêu thoát sao?”
Mục Vân Nhạc đang độ tuổi đương xuân đầy nhiệt huyết, lúc nào muốn tin rằng nhân nhất định thắng thiên.
Mạnh Kỳ không đáp, đi ra cửa thành.
Rất lâu sau đó, khi cửa thành đã sắp đóng, trước tiểu viện Giới Sát ở đột nhiên có huyết quang từ trong hư không bắn ra, ngưng tụ thành một
bóng người mơ hồ, vẫn là Huyết Hải La Sát!
Lão nhìn quanh, nhíu mày:
“Hắn quả thật đã tới nơi này, nhưng đã sớm rời đi......”
Mình lại muộn một bước!
Lão với Cuồng Đao cứ như bị vận mệnh trêu cợt, luôn có một tầng
khoảng cách vô hình ngăn trở, dù có xuất hết thủ đoạn, tìm được dấu vết, thì vẫn luôn bị chậm!
............
Rời Lê thành, Mục Vân Nhạc nâng Chân Định đại sư dọc theo quan đạo mà đi, cả đường đi lúc nào cảm thấy phấn khích.
Cô biết Chân Định đại sư ẩn cư trong miếu nát nhiều năm, không hiểu
gì nhiều về thiên hạ hiện thời, nên mồm miệng không ngừng líu ríu, kể lể đủ thứ chuyện trên giang hồ cho hắn nghe.
“Chân Định đại sư tuy rằng không trả lời, nhưng không ngăn cản, hắc
hắc, hắn nhất định là nghe rất vui.” Mục Vân Nhạc vừa nghĩ vừa tự đắc.
Đi một lúc, sắc trời bắt đầu tối, nghĩ Chân Định đại sư đang bị trọng thương, nếu gặp phải yêu thú sợ là không đối phó được, Mục Vân Nhạc
nhìn chung quanh, tỏa tinh thần ra đi tìm nơi tạm trú.
Đột nhiên, cô ngả đầu ra sau, nguyên thần đau nhói, tinh thần tràn ra đã bị người ta công kích.
“Không xong, oan gia ngõ hẹp!” Cô nhận ra thân phận đối phương, bắc hồ tam hung!
Cao thủ nửa bước Ngoại Cảnh mới nổi của Nam Hoang, có quan hệ với Huyết Y giáo!
Cô từng tao ngộ với họ một lần. Lúc đó, hai trong tam hung vẫn còn
chưa đột phá, bị mình lấy nhanh đánh chậm, dùng kiếm pháp phân cách,
cứng đối cứng đánh bại, mỗi người bị mất một con mắt, tiếc thay lấy một
địch ba, không đủ lực, không giết được họ.
“Ha ha, không phải ‘Sấu Ngọc kiếm’ Mục nữ hiệp đây sao?” Ba thân ảnh từ trong rừng chạy ra, vây lấy hai người.
Tên là tam hung nhưng diện mạo lại khá là đứng đắn, mỗi người chỉ còn một con mắt, đầy thù hằn nhìn Mục Vân Nhạc ngắm tới ngắm lui, hết sức
dọa người.
Người đứng đầu tam hung nhìn thoáng qua Mạnh Kỳ, cảm thấy hắn khí tức mỏng manh, không đáng nhắc tới thì thở phào yên tâm, ngửa đầu cười to:
“Mục Vân Nhạc a Mục Vân Nhạc, thật sự là trên trời có đường ngươi không
đi, Địa Ngục không cửa ngươi lại xông vào, còn muốn che chở hòa thượng
bị thương này hử, ô, lại còn mới chỉ sơ nhập Thiên Nhân Hợp Nhất, còn
dám chắc lấy một địch ba không?”
“Mục Vân Nhạc, Sấu Ngọc linh tú, mĩ nữ của giang hồ nha, dáng người
thực là quá hấp dẫn, tí nữa đừng có nói ca ca không thương ngươi!” Lão
Nhị liếm môi.
Lão Tam cười hắc hắc: “Nguyên Ương Nguyên nữ hiệp của ngươi trốn ở
trong sơn cốc, bị Vạn Trùng tôn giả chặn rồi, sớm muộn sẽ có kết cục như ngươi!”
“Nguyên nữ hiệp bị Huyết Y giáo tìm thấy?” Mục Vân Nhạc thì thào.
Nếu chỉ có một mình cô, hẳn là không chết được, kiểu nào tìm được
đường thoát, nhưng mà Chân Định đại sư đang bị thương rất nặng.
Tam hung từ ba hướng cùng lúc công kích tới.
Một người cầm kiếm, hóa thành lụa trắng, kiếm khí ngưng tụ, từ xa
chém về phía Mục Vân Nhạc, một người dẫn động thảo mộc, vạn “Kiếm” tề
phát, một người thân ảnh biến mất, trốn xuống mặt đất, đợi cơ hội.
Mục Vân Nhạc đang muốn xuất kiếm, thì nghe thấy ba tiếng kêu thảm
thiết. Ánh kiếm trước mặt tiêu tán, tam hung ngã nhào xuống đất. Lão đại bị thảo mộc hóa thành vạn kiếm xuyên thân, dưới khố lão Nhị có một
thanh kiếm mảnh xuyên qua thân thể, lão Tam nửa bị ghim vào trong đất,
thân hình bị kiếm khí xẻ làm hai nửa, đều chết tới mức không thể chết
hơn.
“Này......” Mục Vân Nhạc miệng há hốc, tưởng mình đang nằm mơ.
Sao ba người tự nhiên tự giết lẫn nhau?
“Mục thí chủ, mang họ vào rừng mai táng đi, xóa sạch dấu vết.” Tai cô vọng tới tiếng của Mạnh Kỳ.
Là, là Chân Định đại sư! Mục Vân Nhạc quay đầu, nhìn Mạnh Kỳ, gương mặt hắn vẫn vậy, không hề có chút thay đổi nào.
Thật là ghê gớm!
Cô biết Chân Định đại sư rất mạnh, mạnh hơn cả sư phụ, nhưng cô không biết rõ là mạnh tới cỡ nào. Tam hung này cô đều biết, kiểu chết của họ
khiến cô thật sự nhận thức được Chân Định đại sư vô cùng cao thâm bí
hiểm!
“Thật là lợi hại, thân bị trọng thương mà vẫn còn làm được tới mức
này......” Mục Vân Nhạc tim đập nhanh hơn, hít một hơi thật sâu, nhanh
chóng hủy thi diệt tích.
Làm xong, cô bỗng nhiên lắp bắp, bởi vì muốn mời Chân Định đại sư đi
cứu Nguyên nữ hiệp, nhưng Chân Định đại sư đang bị trọng thương, nửa
bước Ngoại Cảnh thì đối phó được, nhưng nếu đó là tông sư, thì quá khó
khăn!
Nhưng Chân Định đại sư đã nói: “Đi thôi, hướng nam, đi gặp Nguyên Ương.”
“Đi tìm Nguyên Ương?” Mục Vân Nhạc trợn mắt, vội đỡ Mạnh Kỳ đi hướng nam.
Hắn biết Nguyên nữ hiệp?
............
Giây lát sau, một làn độn quang màu máu lướt tới, chính là Huyết Hải La Sát!
Lão hơi dừng lại, sau đó lựa chọn hướng bắc, truy tìm Cuồng Đao.
Cường đại là vận mệnh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT